Mới được một lúc, mặt giường đã ấm lên, ngồi trên đó còn ấm hơn ngồi trên ghế, chỉ cần chưa cởi áo khoác là được.
Hiện tại trong phòng chưa đủ ấm, không thể cởi áo khoác ra được.
Hoàng Hải Quân là quân nhân, từng huấn luyện vào mùa đông, vốn cũng không sợ lạnh, rửa mặt rất nhanh, đến khi rửa chân, bởi vì lò cháy lớn, nước trong ấm đã nóng, anh ấy liền đổ nước ra chậu ngâm hẳn chân xuống.
Đi lại cả một ngày, ngâm chân trong thời tiết này là thoải mái nhất.
"Anh, em kể anh nghe tình hình của em ở đây nhé." Hoàng Uyển Thanh nghiêm túc nhìn Hoàng Hải Quân.
Cô ấy biết anh trai cô ấy muốn biết cái gì.
"Ừ, em nói đi, anh nghe." Hoàng Hải Quân ngồi ở trên ghế nhỏ, mặt đầy bình tĩnh ngâm chân.
Tuy anh ấy đã biết Hoàng Uyển Thanh ở đây gặp phải chuyện gì, nhưng anh ấy vẫn muốn nghe Hoàng Uyển Thanh tự mình nói.
Tốt nhất là không giấu giếm gì.
Hoàng Hải Quân rất hiểu Hoàng Uyển Thanh, với tư cách là em gái ruột, dĩ nhiên Hoàng Uyển Thanh cũng hiểu Hoàng Hải Quân, không có giấu giếm, cô ấy không bắt đầu từ lúc đến Bạch Thành, mà bắt đầu từ việc tại sao cô ấy đến nông thôn Bạch Thành.
Nói điều này, có nghĩa là cô ấy đã chính thức đoạn tuyệt với Cao Diệp Phương.
Cao Diệp Phương đã nhiều lần tính kế cô ấy, đến hôm này, cô ấy không định che giấu những việc làm bẩn thỉu của Cao Diệp Phương nữa.
Hoàng Hải Quân không ngờ Hoàng Uyển Thanh còn tiết lộ cả những thủ đoạn mà Cao Diệp Phương đã bày ra, nhìn Hoàng Uyển Thanh, nội tâm anh ấy vô cùng kích động, bởi vì anh ấy nhận ra rõ rằng Hoàng Uyển Thanh đã thực sự trưởng thành.
"Anh, chính Cao Diệp Phương đã lừa em, nói là anh Tề Vệ Anh đang ở nông trường Bạch Thành, em mới cùng cô ta đổi địa điểm xuống nông thôn, ban đầu em thật sự tin tưởng cô ta, không ngờ cô ta lại lừa em."
Hoàng Uyển Thanh nói đến đây, có chút trầm xuống.
Hoàng Hải Quân biết tình hình của Tề Vệ Anh, nhắc tới Cao Diệp Phương cũng không xem là lừa Hoàng Uyển Thanh, bởi vì Tề Vệ Anh đúng là ở Bạch Thành, chẳng qua là cách hơi xa nông trường Hồng Kỳ, hai người không gặp nhau.
Nghĩ một lát, Hoàng Hải Quân cũng không nói tình hình lúc này của Tề Vệ Anh.
Anh ấy phải suy nghĩ cẩn thận hơn, phải tìm hiểu rõ bây giờ Hoàng Uyển Thanh đối với Tề Vệ Anh là có ý gì.
"Sau đó, dưới sự tính toán của Cao Diệp Phương, em cần ảnh chủ động đến Bạch Thành. Vừa đến Bạch Thành, em đã gặp phải bọn buôn người..." Nhắc đến đây, Hoàng Uyển Thanh sợ hãi vô cùng.
"Rầm....."
"Anh bắn chết chúng nó." Vẻ mặt Hoàng Hải Quân tức giận đứng dậy, không chỉ thế, còn đá chiếc ghế dài, âm thanh vừa rồi chính là tiếng ghế đập phải vách tường.
"Anh, đừng tức giận, đừng tức giận, Thanh Man đã xử lý bọn họ giúp em rồi."
Hoàng Uyển Thanh nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh trai mình, vội vàng xuống giường, đi giày vào, nhặt chiếc ghế đã bị đá bay đặt trước chậu ngâm chân.
Những thứ này đều là của nhà họ Tần, không thể làm hỏng được.
"Xin lỗi, anh không nên nổi giận trước mặt em." Hoàng Hải Quân hít sâu một hơi, sau đó lại ngồi xuống ghế.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên anh ấy nghe được, nhưng anh ấy vẫn không khống chế được lửa giận của mình.
Bởi vì lời kể của Hoàng Uyển Thanh chắc chắn sẽ mang đến những cảm xúc chân thật của chính cô ấy, nỗi sợ hãi mà cô ấy cảm thấy lúc đó sẽ không che giấu được khi đối mặt với người thân của mình.
Lúc này Hoàng Hải Quân nắm chặt hai tay, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Có thể thấy lúc này anh ấy “trong ngoài không đồng nhất” như thế nào, nếu không phải sợ dọa Hoàng Uyển Thanh, anh ấy đã nhất định nổi giận lần nữa.
"Anh, mọi chuyện đều qua rồi, nghe nói, bởi vì phạm tội nghiêm trọng nên cả hai mẹ con họ đều bị bắn." Hoàng Uyển Thanh nhanh chóng an ủi anh trai, còn đổ thêm chút nước nóng vào chậu ngâm chân.
"Ừ, em nói tiếp đi."
Hoàng Hải Quân cố gắng hạ hỏa.
"Được, em nói tiếp..." Ngay cả việc suýt bị cóc Hoàng Uyển Thanh cũng không giấu giếm Hoàng Hải Quân, càng không giấu chuyện Triệu Thiên Thành theo đuổi cô ấy, cuối cùng còn kể hết chuyện hư hỏng của Cao Diệp Phương ở nông trường cho Hoàng Hải Quân nghe.
Hoàng Hải Quân thực sự không biết những chuyện Cao Diệp Phương đã gây ra ở nông trường, sau khi nghe xong, phải rất lâu sau anh ấy mới nói: "Đáng đời."
"Em cảm thấy Cao Diệp Phương gả cho Vạn Lương rất tốt, đều không phải là loại người tốt lành gì, chắc chắn có thể kiềm chế lẫn nhau." Hoàng Uyển Thanh rất hài lòng với cách xử lý của Tần Thanh Man.
"Uyển Thanh, sau này nếu như em lại gặp phải chuyện gì, em nên hỏi ý kiến của Thanh Man. Cô ấy tuy trẻ hơn em, nhưng thông minh hơn em, có năng lực hơn em, em nên nghe ý kiến của cô ấy nhiều hơn." Hoàng Hải Quân nói với Hoàng Uyển Thanh.
Anh ấy không sợ những lời này sẽ làm Hoàng Uyển Thanh tổn thương.
"Anh, em biết rồi, em biết Thanh Man và anh Vệ Lăng thật lòng đối tốt với em, sống ở đồn Kháo Sơn, em mới biết bình yên hiếm có đến mức nào." Hoàng Uyển Thanh không hề tức giận trước lời nói của Hoàng Hải Quân.
Bởi vì cô ấy biết mình thực sự không thể so sánh được với Tần Thanh Man.