"Anh về ngủ đi, thức dậy sẽ tỉnh táo hơn, sẽ không dễ quên đồ đạc, đây là lời dặn của Thanh Man, anh phải nghe lời." Hoàng Uyển Thanh sợ anh ấy cứ kiên quyết, lập tức lấy Tần Thanh Man ra nói.
"Được rồi, anh biết rồi, anh về ngủ, sáu giờ rưỡi qua đây."
Hoàng Hải Quân đành xoa đầu Hoàng Uyển Thanh, cũng không đợi cô ấy vào nhà, cầm đèn pin quay người về chỗ các thanh niên trí thức.
Hoàng Uyển Thanh nhìn bóng lưng anh ấy càng đi xa, cô ấy mỉm cười, rồi mới hài lòng vào nhà.
Vào nhà, Hoàng Uyển Thanh cố giữ im lặng để không quấy rầy giấc ngủ của Tần Thanh Man và Sở Sở.
Nhưng khi đẩy cửa bước vào phòng phía Đông, sói con đang mở mắt nhìn cô ấy.
Hoàng Uyển Thanh không bật đèn, phòng tối om chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ băng đăng bên ngoài chiếu vào, trong bóng tối, đôi mắt xanh lấp lánh của sói con đặc biệt rõ ràng.
May mắn là Hoàng Uyển Thanh đã ở cùng sói con một thời gian.
Nên cô ấy không sợ hãi.
Cô ấy cúi xuống vẫy tay về phía mắt sói con, chờ nó nhắm mắt lại mới lên giường ngủ.
Đã hơn một giờ sáng, tranh thủ ngủ thêm bốn năm tiếng nữa.
Sáng sớm sáu giờ, Tần Thanh Man đã thức dậy, tối qua cô ngủ sớm nên thời gian ngủ đủ, thậm chí còn biết Hoàng Uyển Thanh về nhà lúc nào nhưng cô không làm phiền.
Sau khi thức dậy, Tần Thanh Man nhanh chóng vệ sinh cá nhân.
Hôm qua sau khi hai anh em nhà họ Hoàng đi rồi, cô đã băm nhỏ thịt để làm nhân bánh, sáng nay cô định gói sủi cảo cho Hoàng Hải Quân mang đi.
Rời nhà ăn sủi cảo, về nhà ăn cơm, hôm qua chiêu đãi anh ấy bún, hôm nay sẽ ăn một bữa sủi cảo đoàn viên.
Nhân bánh đã ướp từ trước, để ngoài trời lạnh nên giờ lấy vào nhà, nhân cũng bắt đầu tan băng, lúc này gói bánh rất thích hợp, sẽ gói được sủi cảo nóng hổi.
Khi Hoàng Uyển Thanh và Sở Sở thức dậy, trong phòng khách không chỉ ấm áp mà những chiếc sủi cáo trắng mịn căng béo cũng đã sắp xếp ngay ngắn trên rá, chờ cho vào nồi.
"Woa, hôm nay ăn sủi cảo."
Sở Sở ngửi thấy mùi nhân bánh, nước miếng trong miệng lập tức tiết ra.
"Nhanh đi rửa mặt rồi vắt sữa dê đi, sắp tới giờ anh Hoàng đi rồi." Tần Thanh Man thúc giục Sở Sở.
"Em cũng đi." Hoàng Uyển Thanh vội vàng đi rửa mặt.
Khi Hoàng Hải Quân tới, sủi cảo của Tần Thanh Man đã cho vào nồi, Hoàng Uyển Thanh và Sở Sở cũng gần xong việc vắt sữa.
"Anh Hoàng."
Sở Sở là người nhìn thấy Hoàng Hải Quân trước, cậu mỉm cười.
Hoàng Hải Quân không chỉ về một mình mà còn mang theo toàn bộ đồ đạc ở chỗ điểm thanh niên trí thức về.
Trên lưng khiên chăn chiếu, trước ngực ôm bồn rửa mặt và bồn rửa chân, trông giống như người tị nạn, đã nhiều năm bọn họ không thấy tạo hình kiểu này.
"Anh à, đồ đạc không cần vội mang về, tan làm chúng em quay lại lấy cũng được."
Hoàng Uyển Thanh nghe tiếng Sở Sở gọi cũng quay đầu lại, rồi thấy cảnh tượng buồn cười này.
"Không sao, anh khỏe lắm, mang hết về một lần cũng tiện, khỏi mắc công các em tan làm lại phải chạy thêm một chuyến." Hoàng Hải Quân chẳng mảy may bận tâm hình tượng của mình, rất tự nhiên bước vào nhà để đồ.
"Anh Hoàng đến rồi à, anh ngồi sưởi ấm đi, sủi cảo sắp chín rồi."
Tần Thanh Man đang rửa hành, thấy Hoàng Hải Quân thì gọi một tiếng.
"Thanh Man, có cần anh giúp việc gì không?" Hoàng Hải Quân đặt đồ xuống rồi hỏi.
"Anh Hoàng giúp em băm thịt nhỏ ra đi, làm thức ăn cho Đô Đô." Tần Thanh Man suy nghĩ một lúc rồi sai Hoàng Hải Quân làm việc.
"Được."
Hoàng Hải Quân cầm dao ra sân băm thịt.
Anh ấy khỏe nên chỉ một lúc đã băm thịt đông cứng thành thịt băm, thịt chuyển thành thịt băm, những mảnh băng trong đó cũng nhanh chóng tan, sau một lúc đã thành thịt tươi, Sở Sở cho vào bát riêng của sói con để nó ăn.
"Anh Hoàng, vào ăn sáng thôi."
Sở Sở gọi Hoàng Hải Quân vào nhà.
Sáu giờ rưỡi sáng, trời sáng hẳn, khói bếp từ nhiều nhà xung quanh cũng bắt đầu bay lên, tiếng người cũng dần dần truyền đến.
Sủi cảo thơm ngon cùng với sữa dê, mười lăm phút sau, nhà họ Tần ăn xong bữa sáng.
Ăn no uống đủ, Tần Thanh Man không có thời gian dọn dẹp bát đũa, cô vội gọi hai anh em nhà họ Hoàng thu xếp đồ đạc rồi cùng ra cổng, họ phải đi gặp Trịnh An Quốc và mọi người ở cổng đồn.
Hơn một tháng trước vì Hoàng Uyển Thanh mà mọi người đi sớm, bây giờ có thể cân đối thời gian đi làm của nhau, nên thay đổi thành bảy giờ tập trung ở cổng đồn rồi cùng đi đến thị trấn Hồng Kỳ.
"Sở Sở, hôm nay chị đưa Đô Đô đi, em ở nhà đừng chạy lung tung, nếu Tam Mộc tìm em chơi thì các em chơi trong đồn, đừng chạy đi đâu quá xa." Trước khi ra cửa Tần Thanh Man ôm sói con lên.
Hôm qua cô hứa sẽ cho cục trưởng Phương Lỗ mượn dùng sói con, hôm nay cô ôm luôn sói con đến công xã, biết đâu hôm nay đồn công an cần sói con hỗ trợ.