Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 88 - Chương 88 - Sự Trừng Phạt Cuối Cùng 3

Chương 88 - Sự trừng phạt cuối cùng 3
Chương 88 - Sự trừng phạt cuối cùng 3

“Cha, chúng ta về thôi.”

Nếu Chu Hồng Hà đã đồng ý cắt đứt quan hệ với nhà Tần Thanh Man thì mấy người Tần Lỗi cũng không cần phải ở lại để người ta chế giễu nữa. Tần Kiến Minh với Tần Kiến Quân dìu Tần Lỗi về nhà mình.

Đến lúc này rồi, đấm người anh cả Chu với Lưu Dung cũng có thể đi được rồi.

Lúc rời khỏi đồn Kháo Sơn, đám người kia có thể nói là mất hết mặt mũi, trên đường về còn oán trách nhau, người bị trách nhiều nhất chính là anh cả Chu.

Anh cả Chu cũng tức. nhưng chuyện lần này là do em gái ông ta gây ra nên chỉ có thể chịu.

Trước cửa nhà Tần Thanh Man, mọi người thấy không còn chuyện gì nữa, đều bị Tiền Tương Dương đuổi về nhà, vừa đi vừa dậm mạnh chân.

Đứng trong tuyết hóng chuyện, đúng là không phải chuyện con người có thể làm. Đứng lâu thêm chút nữa là cái chân tê cóng lại luôn mất.

Tần Thanh Man thấy mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp, tâm trạng cũng khá tốt. Nhìn thoáng qua hai anh em Tần Kiến Quân dìu Tần Lỗi về nhà, cô thấp giọng nói với Vệ Lăng mấy câu, sau đó mới gọi Tần Hương với hai thím lại.

“Cô út, thím ba, thím tư, mọi người…:

Mấy người Tần Hương đang được con gái mình đỡ chuẩn bị rời đi lập tức căng thẳng nhìn Tần Thanh Man.

Ngay cả dân làng hóng drama xong rồi đang định về nhà cũng quay lại xem.

Tất cả mọi người đều muốn biết tại sao Tần Thanh Man lại gọi mấy người Tần Hương lại, chẳng lẽ là muốn làm khó người ta?

Sau đó tất cả mọi người liền nhìn thấy Vệ Lăng mang ba miếng thịt đi đến bên cạnh Tần Thanh Man.

Miếng thịt nào trông cũng rất nặng, ước chừng khoảng bảy tám cân.

Vào cái thời đại mà mỗi người chỉ có thể được chia hơn hai mươi cân mỗi năm thì đây chính là món quà vô cùng quý giá. Tuy ở nông thôn có thể lén nuôi mấy con gà con ngỗng sau nhà để làm một bữa ngon, còn vào mấy dịp lễ tết, thôn mổ heo sẽ được chia thêm chút thịt nhưng cũng chẳng được bao nhiêu.

Trừ khi là nhà thợ săn, chỉ có nhà thợ săn mới được ăn thịt nhiều hơn.

Hâm mộ!

Mấy người Tần Hương lúc trước bị dân làng thẩm cười nhạo bao nhiêu thì bây giờ lại được hâm mộ bấy nhiêu. Nhận sai với con cháu là có thịt ăn, bọn họ cũng muốn. Nhưng tiếc là bọn họ không có con cháu có nhiều thịt như vậy.

Lúc này, tất cả ánh mắt nhìn về phía Tần Thanh Man đều tràn đầy vẻ hâm mộ.

Còn có người lén lút nhìn Vệ Lăng.

Không biết Vệ Lăng có còn chiến hữu nào chưa kết hôn không, nếu có thể giới thiệu cho con gái nhà mình thì tốt rồi.

Mà những người có ý nghĩ như vậy còn không ít.

Nhưng mọi người nhìn thấy gương mặt kia của Tần Thanh Man, cuối cùng chỉ có thể thẩm thờ dài trong lòng. Tần Thanh Man vừa xinh đẹp lại vừa có văn hóa, được Vệ Lăng coi trọng là bản lĩnh của người ta. Trong thôn của bọn họ cũng chẳng có con gái nhà vào vượt qua được Tần Thanh Man.

Tần Hương không biết các dân làng ở đây đang hâm mộ mình, lúc này bà ta nhìn thấy thịt, ánh mắt nhìn thẳng, không tin Tần Thanh Man lại đưa thịt cho mình, “Thanh… Thanh Man, cháu có ý gì thế?”

Người có chung ý nghĩ với bà ta còn có cả Lý Mỹ Na với Diêu Xuân Anh.

Ba cô con gái đang dìu mẹ mình lại càng thèm nhỏ dãi nuốt nuốt nướng miếng.

Tần Thanh Man thấy vẻ khó tin trong mắt mấy người Tần Hương, nhận lấy thịt trong tay Vệ Lăng phát cho ba người, “Cô út, thím ba, thím tư, chúng ta vẫn là người thân với nhau, trước kia vì hiểu lầm mà xa mặt cách lòng. Từ hôm nay trở đi, chúng ta là người một nhà cũng nên gần gũi thân thiết với nhau hơn.”

Tần Thanh Man nói nghe rất bùi tai, điều khiến mấy người Tần Hương hài lòng hơn là cô nhét thịt vào tay bọn họ.

Cho dù thịt có bị đông cứng lạnh buốt thì bọn họ vẫn vô cùng hài lòng ôm lấy, ánh mắt nhìn về phía người một nhà Tần Thanh Man cũng vô cùng thân thiện.

Đôi khi con người chính là như thế, chỉ một chút lòng tốt hay một chút thức ăn thôi cũng có thể làm tiêu tan những lời ác ý trong lòng người đó.

“Thanh Man, sau này có chuyện gì cháu cứ nói với cô út và mọi người, chỉ cần nhà chúng ta có, chúng ta tuyệt đối sẽ không hai lời.” Bây giờ trong lòng Tần Hương đang thấy vô cùng ấm áp dễ chịu, ngay cả vết thương trên người cũng không còn thấy đau.

Chân tình sẽ đổi lại được chân tình, thật ra chúng chỉ đơn giản như vậy thôi.

“Thế thì sau này cháu sẽ không khách sáo với cô út cùng mấy thím nữa.” Phải nói Tần Thanh Man rất giỏi phỏng đoán lòng người, cũng biết dùng chiêu đánh một gậy lại cho một quả táo ngọt, “Cô út, thím ba, thím tư, trời lạnh, mọi người mau về nhà dưỡng thương đi, khi nào vết thương lành lại thì qua nhà cháu ngồi chơi một chút.”

“Ai cha, vậy chúng ta về đây.”

Tần Hương nghiêm túc nhìn Tần Thanh Man, rồi với nở nụ cười quay người đi.

Xa xa, Tần Lỗi vẫn chưa vào nhà nhìn thấy cảnh Tần Thanh Man hào phóng đưa thịt cho mấy người Tần Hương, trong lòng lại càng hụt hẫng. Nễu vợ mình có thể cúi đầu với Thanh Man thì không phải hôm nay nhà bọn họ cũng có thịt ăn rồi sao!

Bình Luận (0)
Comment