“Sao bây giờ?” Triệu Chân nhìn Sở Sở một cách kinh hãi.
Cậu vẫn nhớ rõ từ sói mà Đầu Trọc vừa thốt ra.
“Đây là chỗ nào? Không thể vào sao?” Sở Sở nhìn Triệu Chân một cách sốt sắng, nghe ngóng thông tin.
Cậu cảm thấy căn nhà có kiến trúc này nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.
“Đây không phải chỗ nào cả, chỉ là một căn nhà thôi, nhưng đây là nhà mà Triệu Phi Bằng tính tình kỳ quái đang ở, đầu óc Triệu Phi Bằng không được bình thường, thường nói chuyện lảm nhảm, hở động một chút là đánh người, người trong nhà mới không cho chúng tôi đến gần căn nhà này.”
Lúc Triệu Chân nói thì nhìn cây gậy đã bị gãy dưới đất, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi.
Biểu cảm của những đứa trẻ khác cũng không tốt hơn là mấy.
Bọn chúng đều bị Đầu Trọc dọa sợ rồi.
Nếu vừa nãy cây gậy đó rơi vào người bọn chúng, đừng nói đến gãy chân, mà còn có thể đánh chết người.
“Tôi phải tìm Đô Đô.”
Sở Sở vừa nghe tinh thần của Đầu Trọc không được bình thường, lập tức quyết định vào nhà.
Đầu Trọc trông có vẻ mạnh và lợi hại, nhưng nhất định không phải đối thủ của sói con, cậu có tự tin.
“Vào… Vào trong!” Triệu Chân và những đứa trẻ đều sợ hãi.
Thậm chí có vài đứa trẻ vô thức bấu vào tay chân của mình, bọn chúng thật sự rất sợ Đầu Trọc, sự sợ hãi này đã được người lớn trong nhà gieo rắc vào đầu chúng từ khi còn nhỏ.
“Nghe nói anh Phi Bằng ăn thịt người đó.”
Có đứa trẻ đi lùi lại.
Sau câu nói này, không ít đứa trẻ cũng vội lùi về sau một bước, cách xa Triệu Chân và Sở Sở một chút.
“Tôi nghe nói chú Phi Bằng thích nhốt trẻ con xuống giếng, không cho ăn, không cho uống, để đói chết, thôn chúng ta trước kia rất ít trẻ em, nghe nói là bị chú ta bắt đó.” Lại có một đứa trẻ khác run lẩy bẩy nói ra một câu như vậy.
Vai vế của những đứa trẻ trong thôn không giống nhau, cùng một người, nhưng cách xưng hô lại khác.
“Ôi…”
Sau hàng loạt tiếng kêu lên vì ngạc nhiên, những đứa trẻ xung quanh Sở Sở và Triệu Chân lập tức giảm đi một nửa.
Chỉ còn lại ba bốn đứa trẻ chưa chạy đi.
“Sao các cháu không chạy?” Triệu Chân cũng bị lời của hai đứa trẻ kia dọa sợ, lúc này thấy còn đứa trẻ ở lại, cậu không nhịn được mà cũng bị lời nói cũng hai đứa trẻ kia dọa sợ chết khiếp, lúc này nhìn thấy vẫn còn vài đứa trẻ ở lại, cậu nhịn không được mà hỏi nhiều hơn một câu.
“Ông Triệu Chân, mau đi đi, đầu óc của Triệu Phi Bằng thật sự có vấn đề.”
Một đứa trẻ đối diện với câu hỏi của Triệu Chân không khỏi khóc òa nói một câu.
Mặt cậu ấy đã bị dọa đến mức trắng bệch từ lâu, sự kiên trì cũng sắp đến giới hạn rồi.
“Ông Chân, cha cháu nói phải bảo vệ ông thật tốt, ông không đi, chúng cháu không dám đi.” Một đứa trẻ khác cũng nhìn Triệu Chân với ánh mắt đáng thương, hận không thể đưa Triệu Chân rời khỏi nơi phiền phức này.
Triệu Chân: …
“Các cậu đi đi, tôi đi tìm Đô Đô.” Sở Sở không muốn làm những đứa trẻ như Triệu Chân khó xử, xoay người đi vào trong nhà, chỉ mới bước vào, cậu đã nghe thấy tiếng kêu thảm truyền đến liên tục từ trong nhà.
Mỗi tiếng kêu thảm đều là do Đầu Trọc phát ra, cậu càng có thêm tự tin về sói con.
“Tôi… Tôi đi với cậu.” Triệu Chân nhìn Sở Sở còn thấp hơn mình một chút, cuối cùng chọn đi theo.
“Ôi… Ông Chân, không được đi, không được đi…”
Mấy đứa trẻ thấy Triệu Chân muốn đi theo Sở Sở vào cửa, lập tức sống chết kéo Triệu Chân lại.
Nếu là một đứa trẻ, Triệu Chân nhất định có thể giãy giụa được, nhưng đây là mấy đứa liền, phút chốc cậu bị quấn chặt không thể thoát ra, nếu không phải trụ chân vững, chắc cậu đã bị mấy đứa trẻ xô ngã rồi.
“Buông tôi ra, các người buông tôi ra.”
Mặt Triệu Chân đỏ ửng ở trước mặt Sở Sở.
“Các cậu đừng sợ, các cậu nghe đi, có phải chỉ có tiếng la hét của Đầu Trọc thôi không, Đô Đô nhà tôi không phát ra tiếng gì cả, nhất định có thể đánh thắng người xấu rồi.” Quả thật Sở Sở thấy Triệu Chân rất đáng thương, nhịn không được nên giải vây một câu.
Nói xong cũng mặc kệ những người khác thế nào, lập tức xông vào cửa.
Triệu Chân và những đứa trẻ khác đang không ngừng níu kéo nhau bỗng dừng lại, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía cửa lớn, vểnh tai lên.
Hình như chỉ nghe thấy tiếng la hét của Phi Bằng thật.
“Chúng ta cũng vào xem đi, Phi Bằng nhận ra chúng ta, nhất định sẽ không tấn công chúng ta đâu.” Triệu Chân cảm thấy bản thân không thể thua Sở Sở được, cùng là con nít như nhau, sự gan dạ của cậu không thể ít hơn đối phương được.
“Thật sự không tấn công chúng ta à?”
Mấy đứa trẻ ôm lấy Triệu Chân có hơi do dự.
“Các người nghe thử, có tiếng la hét của Sở Sở không?” Triệu Chân thử thuyết phục những người khác.
“Hình như không có thật.”
Mấy đứa trẻ đồng loạt lắc đầu.
“Mau lên, chúng ta cũng vào xem thế nào đi.” Triệu Chân trước giờ vẫn chưa bước vào căn nhà này, có hơi tò mò.
“Được thôi.”
Những đứa trẻ khác cũng tò mò.