Mẹ Triệu Chân không biết chữ, nhìn không hiểu mấy chữ trên giấy tờ.
Nhưng bà tin cái mà Lưu Vũ cho mình xem là thật, sắc mặt trở nên nghiêm túc, trả lời: “Cha không có nhà, đến nhà bà cụ Triệu rồi, hay là các đồng chí vào nhà ngồi một lát, tôi đi gọi?”
“Là nhà Triệu Tài sao?” Lúc này Lưu Vũ bọn họ có khá nhiều công việc cần phải làm.
“Đúng, chính là nhà đó.”
Mẹ Triệu Chân gật đầu, xoay người qua kêu người đàn ông trong nhà mình đến nhà Triệu Tài gọi người.
“Đồng chí, cho hỏi đồng chí Triệu Chính Nghiệp ra khỏi nhà khi nào?” Lưu Vũ hỏi.
“Chỉ mười mấy phút trước thôi, đúng rồi, lúc nãy cũng không biết âm thanh ở đâu ra,, giống như có trẻ con nhà này lén đốt pháo vậy.” Mẹ Triệu Chân nhớ lại rồi trả lời Lưu Vũ, lại nhiệt tình nói: “Đồng chí công an, bên ngoài lạnh lắm, giờ tôi giúp các anh gọi người.”
“Đồng chí, không cần phiền đâu, chúng tôi tự đi được rồi, chúng tôi biết đường.”
Lưu Vũ không định phiền đến mẹ của Triệu Chân, thấy Triệu Chính Nghiệp không ở nhà nên rời khỏi nhà họ Triệu, đến nhà Triệu Tài, Sở Sở và Triệu Chân cũng đi theo bên cạnh.
“Triệu Chân, ông cháu và mẹ của Triệu Tài rất thân nhau sao?”
Lưu Vũ cẩn thận hỏi Triệu Chân.
Anh ấy nhìn bầu trời đang tối dần, có hơi nghi ngờ chuyện bà cụ Triệu có thể đã biết Triệu Tài bị bắt, Triệu Hà bị xử bắn, nếu không mời cơm người ta vào giờ này cũng có hơi bất thường.
“Chú, ông của cháu rất thân với mọi người trong thôn.”
Triệu Chân nghe hỏi vậy, lập tức trả lời một tiếng.
Nhưng sau khi trả lời xong thì lại suy nghĩ một lúc, bồi thêm một câu: “Ông cháu có vai vế lớn lớn nhất trong thôn, bình thường nhà nào trong thôn gây lộn hoặc đánh nhau cũng sẽ tìm ông cháu để giải quyết, ông không hay ở nhà, bận lắm, nhưng có bận đến đau cũng không ra khỏi nhà vào giờ cơm cả.”
Những năm 70, lương thực nước ta không được phong phú, mặc dù miễn cưỡng có đủ lương thực cho người trong nhà ăn, hưng cũng không có nhà nào dư dả để mời người khác ăn cả.
Thế nên cho dù là ai cũng sẽ không đến nhà Triệu Chân mời người vào giờ này.
Giờ này lại cố ý đến mời người ta ăn tối.
“Nhà bà cụ Triệu này giàu có, nhất định không thiếu đồ ăn, có khi nào để ý đến đồ ăn trong một bữa tối không, dù sao một mình ông cháu cũng ăn nhiều bao nhiêu chứ?” Lưu Vũ hỏi sâu hơn.
“Nhà bọn họ chưa bao giờ thực sự mời cơm ông cháu cả, nếu thực sự có chuyện, thì những người khác trong thôn cũng vậy, đều sẽ tránh mời người khác vào giờ cơm.” Năm nay Triệu Chân sáu tuổi, trí nhớ cũng khá lắm.
“Được, được, chú biết rồi.”
Lưu Vũ xoa đầu Triệu Chân, sắc mặt trở nên nghiêm túc, thấy giọng nói vài câu với một người công an kế bên.
Đối phương nghe xong liền xoay người đi tìm Phương Lỗ.
“Chú, đó chính là nhà của bà cụ.”
Chính lúc Lưu Vũ do dự không muốn để Sở Sở và Triệu Chân đến nhà bà cụ Triệu, đột nhiên Triệu Chân chỉ về một căn nhà cách đó không xa, nói.
Nhà của Triệu Tài cũng không có gì đặc biệt, kiến trúc không khác với người trong thôn lắm, nếu nói về sự khác biệt, vậy thì nhà của bọn họ lớn hơn, chiếm diện tích rộng hơn, nhưng lớn thế nào thì không thể nói được.
Đó là căn nhà mà Triệu Tài và những người con của ông ta ở.
Triệu Tài có ba người con, mà ba người con này lại có con cái nữa, căn nhà lớn một chút cũng bình thường, nhà của người có nhiều miệng ăn trong thôn hơn thì cũng có diện tích lớn hơn.
“Sở Sở, cháu và…”
Chính lúc Lưu Vũ định để Sở Sở và Triệu Chân ở lại, đột nhiên sói con luôn bên chân bọn họ xông ra ngoài.
Hướng đến nhà Triệu Tài.
Đừng nói tới Lưu Vũ bị sợ hãi, ngay cả Sở Sở và Triệu Chân cũng vậy.
Bọn họ còn nhớ chuyện sói con đột nhập vào nhà Đầu Trọc.
“Anh Lưu Vũ, mau đuổi theo, Đô Đô nhất định phát hiện ra cái gì đó rồi.” Sở Sở ngày nào cũng ở bên sói con, vô cùng quen thuộc với sói con, Lưu Vũ còn chưa ra lệnh, cậu đã xông ra ngoài rồi.
Tốc độ cũng khá nhanh.
Sở Sở uống sữa dê mỗi ngày, lại kiên trì tập luyện, thể chất đã có sự thay đổi, phản ứng Lưu Vũ nhanh chóng vậy mà cũng không bắt được người.
“Mau đi theo.”
Lưu Vũ bất đắc dĩ chỉ có thể lệnh cho tất cả mọi người đi theo, đồng thời súng ở thắt eo cũng đã nạp đầy đạn.
Triệu Chân sừng sỡ một lúc rồi đi theo.
Đi bên cạnh công an, nhiệt huyết cậu sôi sục, cậu cảm nhận sự đam mê chưa từng có, cậu thích kiểu đam mê công việc như này, thậm chí sâu trong lòng đã thề nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách, rèn luyện sức khỏe, sau này cũng làm một người công an được mọi người kính trọng.
“Rầm…”
Đám người Lưu Vũ phá cửa, đột nhập vào nhà Triệu Tài.
Bởi vì sói con và Sở Sở đã đột nhập vào từ lâu.
Nhà Triệu Tài, đèn dầu trong phòng đều đã được thắp lên, nghe tiếng phá cửa, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn.
Đều là những ông cụ, bà cụ, dưới ánh đèn, đầu tóc bạc trắng hiện lên rất rõ ràng.