Đột nhiên Triệu Chính Nghiệp nói: “Đồng chí Tần, suy đoán của các cô không phải không có lý, sau khi phá tứ cựu*, ở chỗ chúng tôi rất nhiều việc đều yêu cầu làm đơn giản, dù là làm kết hôn hay tang kễ đều rất đơn giản. Mấy năm nay trong làng ngay cả đi thăm mộ cũng không dám, sợ bị bắt được nhược điểm. Nói đến đây…”
*Phá tứ cựu, lập tứ tân (tiếng Trung: 破四舊、立四新) là khẩu hiệu hành động của trào lưu Cách mạng văn hóa tại Trung Quốc. Bốn điều cần phá bao gồm: “cựu tư tưởng”, “cựu văn hóa”, “cựu phong tục”, “cựu tập quán”.
Triệu Chính Nghiệp rơi vào hồi ức.
Một ông lão trong đám đông đột nhiên tiếp lời: “Mỗi lần Triệu Tài về thăm mộ cha, thực ra trong làng chúng tôi ai cũng biết. Dù sao, ông ta không chỉ đến đó một hai lần, mà đi nhiều lần tất nhiên sẽ có người nhìn thấy."
"Ông à, có thể kể chi tiết được không?"
Tần Thanh Man nhìn về phía ông lão đang nói, Tiểu Trinh ngồi phía sau cũng đang viết rất nhanh.
“Những năm đầu, tôi đoán có lẽ không ai thấy Triệu Tài thường xuyên đến thăm mộ cha mình. Đầu năm nọ, có lần cháu trai lớn của tôi lên núi đốn củi, mơ hồ nhìn thấy có ai đó chỗ mộ Triệu Lão Tứ bên kia đồi, lo lắng có người gây họa, nên nó lén lút ẩn nấp đến gần xem, khi đến nơi mới nhận ra là Triệu Tài, giật mình, không dám lộ diện rồi lẻn xuống núi luôn."
Ông lão giải thích với Tần Thanh Man.
"Đúng vậy, chuyện như vậy không ít người nhìn thấy, nhưng người tận mắt chứng kiến cũng không quá nhiều, bởi vì khi Triệu Tài lên núi, dân quân trong làng sẽ canh gác ở bên ngoài, không ai dám gây rắc rối."
Một ông lão khác nói thêm.
"Vị trí của Triệu Tài trên núi rất ẩn nấp, còn bị đá chặn lại, trừ khi ở góc độ đặc biệt mới có thể nhìn thấy được." Ông lão sau đó tiết lộ điểm khả nghi cho Tần Thanh Man nghe.
“Vậy các ông chưa từng có ai tới mộ Triệu Lão Tứ sao?”
Tần Thanh Man hỏi.
"Không ai đi, chúng tôi vẫn biết đến tên Triệu Tài, mặc dù mọi người đều cảm kích lòng tốt của ông ta đối với thôn, nhưng ai cũng đều sợ tính cách của Triệu Tài, chúng tôi biết rõ chức vị này của ông ta cũng không phải là làm gì đàng hoàng."
Lời này là Triệu Chính Nghiệp trả lời.
Nghe vậy, Tần Thanh Man gật đầu.
“Về việc có điều gì bất thường trước hay sau cái chết của Triệu Lão Tứ hay không, thì quả thực là có.” Triệu Chính Nghiệp lúc này đã sắp xếp ra manh mối của mình.
"Đồng chí à, nói cho cháu biết đi." Tần Thanh Man hướng ánh mắt về phía Triệu Chính Nghiệp.
Triệu Chính Nghiệp đã muốn nói thì sẽ không giấu diếm, nói thẳng: "Triệu Lão Tứ chết ở huyện thành."
Cục Công an cũng đã tra ra nguyên nhân cái chết của Triệu Lão Tứ, Tần Thanh Man nghe vậy gật đầu.
“Thôn chúng tôi lúc đó chưa có đường thông quốc lộ, ô tô không vào được thôn. Sau khi chết, người nào muốn về làng thì phải có người nâng, mà mấy chục người đi cõng Triệu Lão Tứ đều là những chàng trai trẻ trong làng chúng tôi."
Theo lời kể của Triệu Chính Nghiệp, không chỉ ánh mắt của ông trở nên xa xăm mà cả ánh mắt của những ông già khác ngồi quanh đống lửa cũng trở nên xa xăm.
Mọi người đều chìm vào ký ức.
Tần Thanh Man cũng không quấy rầy bọn họ, kiên nhẫn chờ đợi, về phần hai vị công an thì đang đắm chìm không ngừng ghi chép.
Hai người phân công tốc ký để tránh mắc sai sót.
“Từ Huyện thành đến Nam Trấn có đường quốc lộ nên đoạn đường này quan tài của Triệu Lão Tứ được đưa đi bằng ô tô, nhưng từ Nam Trấn đến làng Hữu Nghị của chúng ta không có đường. Ban đầu tôi nhận được tin, dẫn đầu mọi người đến tiếp nhận quan tài.”
Cảnh tượng năm đó dường như hiện ra trước mắt Triệu Chính Nghiệp.
"Khoảng nửa dân làng chúng tôi đều tới Nam Trấn. Ở nông thôn, người ta chú trọng sau khi người chết thì cần làm lễ cho náo nhiệt. Mà khi Triệu Lão Tứ chết tình hình lúc đó không nghiêm trọng lắm nên chúng tôi mới đến nhiều người như vậy."
Những người già khác nghe vậy cũng sôi nổi gật đầu theo.
"Ô tô dừng cuối đường quốc lộ Nam Trấn, ở đấy xung quanh gần như không có nhà cửa, bốn phía đều là cây cối. Hôm đó là một ngày nắng đẹp, thời tiết khá tốt." Triệu Chính Nghiệp tiếp tục kể.
“Sau đó thì sao?” Tần Thanh Mạn biết sắp xảy ra chuyện gì đó bất thường.
Đột nhiên Triệu Chính Nghiệp nhấp một ngụm nước ấm trong cốc, rồi nói tiếp: "Lúc chúng tôi nhấc quan tài của Triệu Lão Tứ ra khỏi xe đã gặp rắc rối, không thể nhấc lên nổi."
Sắc mặt Tần Thanh Man thay đổi.
“Thông thường phải mất mười sáu người mới khiêng được quan tài, vì người sau khi chết sẽ trở nên rất nặng nề kì lạ. Trọng lượng của người đó cộng với trọng lượng của quan tài, tổ tiên chúng tôi quy định cần mười sáu người mới khiêng được quan tài. Lúc đó mười sáu thanh niên khoẻ mạnh chuẩn bị sẵn hoàn toàn không thể nhấc nổi quan tài của Triệu Lão Tứ. ”