Đám người giằng co với bầy sói, không ai dám lùi về sau nửa bước.
Bởi vì lùi về sau thì sẽ vĩnh viễn không trở lại được.
Mồ hôi lạnh từ trên trán mọi người dần chảy xuống, trong đám người, người có súng đi săn nhanh chóng ổn định họng súng nhắm vào bầy sói, người không có súng cũng nhắm lưỡi dao trong tay vào bầy sói, nhưng cho dù là vậy, tất cả mọi người có mặt vẫn không có ai có cảm giác an toàn.
Hôm nay bọn họ quá xui xẻo rồi.
Vừa rời doanh trại không bao lâu liền gặp được mấy con nai, chính vào lúc bọn họ hăng hái xông về phía bầy nai thì bầy sói cũng xông tới, hậu quả của ba hướng đâm phải nhau chính là nai thì tháo chạy, bọn họ thì giằng co với bầy sói.
“Bí thư, làm sao đây?”
Đôi mắt thợ săn Trương Vĩnh Phúc nhìn con sói đầu đàn chăm chú, lại nhỏ tiếng hỏi Trịnh An Quốc.
Trong tay bọn họ chỉ có năm cây súng đi săn, không phải quân nhân, bọn họ không thể bảo đảm năm cây súng đều có thể bắn được chó sói, bắn không được hoặc là bắn không chết, điều gặp phải chính là sự phản công sinh tử đẫm máu, đừng thấy bọn họ nhiều người, nhưng thợ săn thật sự chỉ có năm người, những người khác chỉ biết một ít kỹ năng đào hố, đặt bẫy.
Nhưng có mười mấy con sói lận.
Trịnh An Quốc nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng cũng phát run.
Trong núi đã rất lâu chưa từng xuất hiện bầy sói, ông ấy vốn tưởng rằng người đông thế mạnh có thể dọa lui thú dữ to lớn, không ngờ năm nay gặp thất bại bất ngờ, đoán chừng là bọn họ săn bắt xung quanh làm phiền đến bầy sói mới bị bầy sói căm ghét bao vây.
“Có thể đốt lửa không?” Trịnh An Quốc hỏi.
Ông ấy biết Trương Vĩnh Phúc mấy người này thường xuyên vào núi có kinh nghiệm đối phó dã thú phong phú, trên người chắc chắn có chuẩn bị đồ dùng khẩn cấp.
“Trong túi tôi có rượu, rượu mạnh, nhưng hiện tại căn bản không dám động.”
Dưới ánh nhìn chằm chằm của con sói đầu đàn, trong lòng Trương Vĩnh Phúc không chỉ sốt ruột, mà cũng không dám động, bọn họ đã giằng co với bầy sói một lúc lâu, sự kiên nhẫn của bầy sói có thể hao hết bất cứ lúc nào, chỉ cần con sói đầu đàn hạ lệnh công kích đó chính là lúc đổ máu, hiện tại dù sao ông ấy cũng không dám động, ai động trước chính là tín hiệu tấn công.
Nghe thấy lời của Trương Vĩnh Phúc, tay cầm dao của Triệu An Quốc nổi lên gân xanh.
Quả thực không ổn chỉ có chiến đấu thôi, nhưng chiến đấu nhất định phải đổ máu…
Bầy sói đã bao vây đám người Triệu An Quốc gần nửa tiếng đồng hồ, sự kiên nhẫn của bọn chúng cũng sắp hao hết.
Mùa đông vốn là mùa ít thấy con mồi, bầy sói đã đói mấy ngày thật không dễ dàng mới tìm thấy con mồi có thể để tất cả thành viên ăn no, lại có kẻ không hiểu biết muốn cướp, đây chẳng phải là mối thù đáng hận sao!
Vì vậy bọn chúng đã để mắt tới đám người Trịnh An Quốc.
Con sói đầu đàn cảm thấy bầy thú săn này nhiều, đủ để cả tộc bọn chúng ăn cả mùa đông, vì vậy tạm thời đã thay đổi đối tượng bao vây.
Trận chiến của người và sói hết sức căng thẳng.
Một bên khác, Vệ Lăng cưỡi ngựa rời khỏi nhà họ Tần liền quay về doanh trại.
Doanh trại cách đồn Kháo Sơn chỉ có bảy tám dặm, cưỡi ngựa chạy nhanh không đến nửa tiếng thì có thể đến doanh trại rồi, Vệ Lăng bỏ đồ Tần Thanh Man mang theo cho mình rồi triệu tập trung đoàn lên núi, từ lúc nghe nói bí thư đại đội đồn Kháo Sơn mang phần lớn thôn dân lên núi đi săn, hắn liền có loại cảm giác cấp bách.
Luôn cảm thấy không nhanh lên chút nữa thì sẽ xảy ra chuyện.
Dù mùa đông loài vật như lợn rừng này không ngủ đông, nhưng cũng sẽ không chạy đến mấy sơn đồn lân cận, trừ khi là trong núi sâu đã xảy ra vấn đề mới đi ra ngoài núi.
Chỗ Tần Thanh Man gặp nạn cách đồn Kháo Sơn không tính là xa lắm.
Đừng thấy đi lên phải đi hai tiếng đồng hồ, đó là vì tuyết đọng dày đường không dễ đi, dưới tình huống dễ đi bốn năm mươi phút thì có thể đi tới, cho nên nơi đó xuất hiện lợn rừng vô cùng không bình thường, có thể năm nay trong núi sâu có tình huống.
Vừa nghĩ như vậy, Vệ Lăng liền yêu cầu tất cả đội viên nạp đạn, cảnh giác tình hình xung quanh, phát hiện không thích hợp lập tức nổ súng.
Các quân sĩ đều rất tín phục Vệ Lăng, nghe thấy mệnh lệnh, lập tức chuẩn bị.
Cả đoàn người Vệ Lăng đi dọc theo hướng rừng quả kiên vào trong núi sâu, trước khi vào núi sâu, hắn bỏ lương thực Tần Thanh Man chuẩn bị cho mình vào trong chòi.
Lúc sắp rời khỏi chòi, hắn quay đầu lại nhìn mấy giây mới quay đi.
Dù thời gian hắn ở lại cái chòi đó ngắn, nhưng lại có rất nhiều kỷ niệm của hắn và Tần Thanh Man, hắn nhớ bữa cơm vô cùng thơm ngon đó.
Cho dù cơm chỉ là cơm hạt bắp bình thường, hạt bắp còn vì thời gian để quá lâu đã thiếu dầu, nhưng lại là một bữa ngon nhất từ khi hắn đến thời đại này ăn được, bởi vì hắn và Tần Thanh Man dùng chung một cái nồi làm bát.
Từ lúc dùng chung một cái nồi ăn cơm, hắn liền quyết định đời này phải cưới Tần Thanh Man.
Làm đàn ông, cần phải chịu trách nhiệm.