Lúc này, sói con đã rửa sạch toàn thân, ngay cả móng vuốt nho nhỏ cũng đã rửa ráy sạch sẽ, sau đó, nó nhào về phía Tần Thanh Man.
Hôm nay nó đã làm không ít chuyện lớn, mệt mỏi thảm rồi.
Vàng quá nặng, nó vừa mới giúp mang một rương về, lúc này lại nhìn thấy Tần Thanh Man, đương nhiên muốn làm nũng.
Thế là, đám người lập tức thấy sói con nhào vào trong ngực Tần Thanh Man, không ngừng lẩm bẩm trong ngực Tần Thanh Man, ngoại trừ lẩm bẩm, còn không ngừng giơ móng vuốt lên cho Tần Thanh Man xem.
Đây là ra hiệu cho Tần Thanh Man biết móng vuốt mệt mỏi, vất vả.
Tần Thanh Man sói con như này, đương nhiên chỉ có thể sủng ái, sói con duỗi móng vuốt tới thì xoa móng vuốt, hé miệng thì kiểm tra răng bên trong miệng, dù sao cũng cố gắng sủng ái nhóc con.
"Nếu không phải Đô Đô không biết nói chuyện, tôi cũng cảm thấy nó là người."
Trần Sơn Hà ngạc nhiên nhìn sói con, ông ấy vậy mà có thể nhìn ra ý mà sói con muốn thể hiện từ trong mắt sói con.
"Đô Đô nhà tôi cực kỳ thông minh."
Sở Sở thấy Trần Sơn Hà khích lệ sói con, trả lời tự hào, không chút sợ hãi.
"Nhóc con, cháu tên Sở Sở hả?"
Đã tìm được vàng mà Triệu Tài giấu, tâm trạng của Trần Sơn Hà không tệ, lúc này mới có thời gian nói chuyện với Sở Sở, ông ấy biết đêm qua không chỉ có sói con lập công cực khổ, mà đứa trẻ trước mắt cũng lập công cũng không nhỏ.
Có thể nói, nguy cơ của làng Hữu Nghị đêm qua, nếu không có sói con và Sở Sở, đừng nói là người trong làng gặp nguy hiểm, mà tất cả quân nhân và công an đều gặp nguy hiểm.
"Báo cáo lãnh đạo, cháu tên Tần Vân sở, nhũ danh là Sở Sở."
Sở Sở rất nhanh trí, lập tức báo tên của mình.
"Tần Vân Sở, tên rất hay." Trần Sơn Hà không nhịn được xoa cái đầu tròn căng của Sở Sở.
Đứa nhóc không chỉ có vẻ ngoài ưa nhìn, mà còn thông minh nhanh trí, đứa trẻ như này, không mà ai không thích.
"Sở Sở, sau này đến trong tỉnh chơi thì đến phòng công an tìm ông, ông mời cháu và chị cháu ăn cơm." Trần Sơn Hà chủ động bày tỏ thiện ý, mà loại thiện ý này cũng là thứ vô số người cầu cũng không cầu được.
"Đồng chí lãnh đạo, có thể dẫn cả anh rể của cháu đi không?"
Mặc dù đã lâu rồi Sở Sở không thấy Vệ Lăng, nhưng trong lòng vẫn luôn có Vệ Lăng.
Trần Sơn Hà sững sờ, lập tức cười ha hả: "Có thể, đương nhiên có thể, sau này, chỉ cần là người cháu dẫn tới, ông đều hoan nghênh, ông không chỉ mời mọi người ăn cơm, còn muốn mọi người đến nhà ông ngồi một chút, để mọi người làm quen với người trong nhà tôi một chút."
Đây là dự định qua lại với nhà Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man nghe hiểu ý, ngượng ngùng nói: "Đồng chí Sơn Hà, Sở Sở còn nhỏ, không hiểu chuyện, ông đừng nuông chiều nó."
"Tôi không tán đồng với lời này của đồng chí Tần, tôi thích đứa trẻ Sở Sở này, mời mọi người ăn bữa cơm thì sao chứ, cô yên tâm, tôi tuyệt đối không chiếm lợi của nhà nước, tôi tự móc tiền túi ra trả." Tần Sơn Hà trêu đùa.
Tần Thanh Man biết Trần Sơn Hà thật sự có lòng làm quen, cũng không nói thêm, biết nghe lời mà đồng ý: "Đồng chí Sơn Hà, sau này chúng ta nhất định tới cửa quấy rầy."
"Được, được, tôi sẽ bảo bạn già của tôi làm món tủ cho mọi người ăn, món tủ của bạn già tôi rất ngon." Bởi vì mọi chuyện đã được giải quyết, nên Trần Sơn Hà cũng có tâm trạng hào hứng nói chuyện phiếm.
"Đồng chí lãnh đạo, chị... chị cháu nấu ăn cũng siêu ngon, ông có rảnh thì tới nhà của cháu ăn cơm, chị cháu chắc chắn sẽ làm món ngon nhất mời khách." Sở Sở nói một nửa mới phát hiện mình thay Tần Thanh Man làm chủ, hơi yếu ớt nhìn Tần Thanh Man.
Trần Sơn Hà sững sờ, không ngờ Sở Sở sẽ trả lời mình như vậy.
Nhìn về phía Tần Thanh Man.
"Đồng chí Sơn Hà, nếu ông có rảnh ở lại trong huyện mấy ngày, hôm nào tiện có thể qua nhà tôi ăn bữa cơm, đồn Kháo Sơn chúng tôi cách huyện thành không xa." Sở Sở cũng đã hiếu khách như vậy, Tần Thanh Man không thể lui lại.
Hơn nữa, tiền lương của ba người nhà bọn họ hiện giờ, không chỉ đủ tiền, mà lương thực và thịt cũng đủ ăn.
Đối mặt với lời mời của Tần Thanh Man, nụ cười trên mặt Trần Sơn Hà sâu hơn.
Chỉ chỉ một người phía sau mình, nói: "Đồng chí Tần, thằng nhóc này tên Trần Cảnh, có chút quan hệ thân thích với tôi, tôi đến nhà cô ăn cơm sẽ dẫn có nó đi, cô cũng đừng chê bai, cô yên tâm, thằng nhóc này có thể lên Sở tỉnh làm việc, hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của nó, tôi cũng không giúp đỡ."
Tần Thanh Man nghe vậy thì lập tức biết Trần Cảnh này rất được Trần Sơn Hà coi trọng.
Nghĩ như vậy, tầm mắt của cô dời về phía người bên cạnh Trần Sơn Hà bên người.
"Đồng chí Thanh Man, chào cô, tôi tên Trần Cảnh, rất hân hạnh được biết cô."
Trần Cảnh là người trẻ tuổi, nhưng dù trẻ thì nhìn cũng lớn hơn Tần Thanh Man một chút, nhìn qua khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, tầm tuổi Vệ Lăng, tướng mạo không tệ, thân hình cũng cao ráo.
Tần Thanh Man nhìn Trần Cảnh, trong đầu đột nhiên hiện lên bóng dáng Hoàng Uyển Thanh.