Sau khi giũ hết nước trên người, nó mới ngậm con cá phi nhanh về phía Tần Thanh Man.
Mặt nó đầy tự tin chạy đến bên cạnh Tần Thanh Man, ném con cá trong miệng xuống, sau đó ngửa đầu nhìn Tần Thanh Mạn.
Đôi mắt to trong suốt đang chờ lời khen ngợi của Tần Thanh Man.
Trời lạnh, con cá lên khỏi mặt nước cũng ngừng vùng vẫy.
Nằm thẳng trên mặt đất.
Tần Thanh Man dùng cành cây khều vảy cá, sau khi kiểm tra cẩn thận, không thấy màu vàng trên vảy, cô gọi thẳng Triệu Phi Bằng qua, để đối phương kiểm tra vảy cá, dù sao Triệu Phi Bằng cũng miễn dịch với độc tính của cá độc.
Triệu Phi Bằng đã biết chuyện gì xảy ra, tay run rẩy cẩn thận kiểm tra.
Ông ấy kiểm tra đi kiểm tra lại con cá mấy lần, cuối cùng vẻ mặt thất vọng nhìn Tần Thanh Man, lắc đầu.
"Ném xuống nước đi." Tần Thanh Man trực tiếp ra lệnh.
Triệu Phi Bằng nghe theo ném con cá trong tay xuống nước.
Sói con vốn đang ngước mắt chờ Tần Thanh Man khen, lại nhìn thấy con cá mình bắt được bị ném trở lại nước, đầu nó di chuyển theo vòng cung của con cá bị ném, cuối cùng không thể tin quay đầu nhìn Tần Thanh Man.
Sói con không biết mình đã sai ở đâu.
Tần Thanh Man biết sói con thông minh, nhưng dù có thông minh đến đâu cũng chỉ là trí thông minh của một đứa trẻ mấy tuổi, cô không trách nó làm không tốt, cẩn thận chỉ lại vảy cá cho sói con con xem.
Lần này sói con nhìn nghiêm túc hơn.
Tần Thanh Man rất kiên nhẫn, không ngại phiền phức, chỉ đi chỉ lại vảy cá màu vàng cho sói con xem, bày tỏ ý của mình.
Một lúc sau, sói con nghiêng đầu nhìn về phía ao nước, nó cứ nhìn như thế mất mấy phút đồng hồ, trong khoảng thời gian đó, nó cũng không quay đầu nhìn Tần Thanh Man.
Đang lúc mọi người tưởng là sói con tức giận, Tần Thanh Man lại bình tĩnh thả cành cây trên tay xuống, nhìn về phía ao nước theo ánh mắt của sói con, mọi người lập tức biết sói con không hề tức giận, mà là hiểu ý của Tần Thanh Man.
Lúc mọi người hiểu ra điều này, vô thức nín thở.
Thái độ của sói con nói cho mọi người biết, cá vảy vàng rất hiếm, không dễ bắt, không chỉ không dễ bắt, nói không chừng còn rất khó bắt.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hơn mười phút sau, sói con mới lại ra tay.
Nó không làm màu nhảy xuống nước nữa, mà là im lặng xuống nước.
Mặt nước yên lặng thậm chí không gợn sóng, sói con biến mất, lần này nó xuống nước rất lâu, năm phút, đang lúc mọi người càng ngày càng lo lắng.
Theo tiếng nước bị rẽ ra, sói con ngậm cá xuất hiện lần nữa trước mặt mọi người.
Lần này hành động cũng giống như lần trước.
Lên bờ chỗ cách xa Tần Thanh Man, rũ bỏ nước trên người, sau đó ngậm cá đi tới bên cạnh Tần Thanh Man. Lần này đặt con cá xuống dưới chân Tần Thanh Man, sói con không ngẩng đầu nhìn Tần Thanh Man nữa, mà đưa móng vuốt gảy vảy cá ra.
Sau đó mới ngẩng đầu nhìn Tần Thanh Man.
Lúc sói con gảy vảy cá ra, vô số ánh đèn pin chiếu vào con cá, lần đầu tiên mọi người nhìn thấy rõ màu vàng nhạt trên vảy cá.
"Má ơi, thông minh quá đi, đây mà là sói sao?"
Có người không khỏi kinh ngạc.
Lúc này Tần Thanh Man cúi xuống bế sói con lên, vuốt ve nó.
Sói con nhận được khen thưởng, vui vẻ dán lấy Tần Thanh Man, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ, giơ chân về phía Tần Thanh Man, lúc sau lại đưa đuôi ra trước đầu.
Động tác lần này giống với hành động làm nũng với Tần Thanh Man trước đó.
Rất nhiều người thật sự không hiểu sói con đang biểu đạt cái gì, đều tò mò nhìn Tần Thanh Man.
Thấy mọi người tò mò, Tần Thanh Man bảo Triệu Phi Bằng ăn cá, sau đó mới giải thích: “Đô Đô nói nó phải bơi rất lâu trong nước mới bắt được con cá này, bơi đến bốn chân cũng mệt rã luôn rồi."
"Giơ cái đuôi là có ý gì?"
Triệu Chân tò mò hỏi.
"Chắc là nó bị những con cá khác trong nước đuổi theo, tưởng đuôi nó là mồi câu. Đuôi nó bị thương, muốn chị tôi sờ một cái!" Sở Sở quả nhiên là người ở bên sói con hàng ngày, thế mà có thể đoán chính xác ý sói con muốn biểu đạt.
"Ha ha ha ha ha...."
Bởi vì Sở Sở giải thích, cộng với động tác sống động của sói con, mọi người đều cười vui vẻ.
Sau đó thu dọn mọi thứ.
Nhiệm vụ của mọi người đã hoàn thành, Triệu Phi Bằng cũng đã được chữa trị, nơi hoang dã lạnh cóng, không cần ở lại lâu nữa, dù sao cũng cách thôn Đoàn Kết không xa, quay về sớm còn có thể chợp mắt một lát.
Dù chỉ mới hơn một ngày nhưng mọi người đều mệt mỏi.
Hai vụ án lớn liên tục, khiến tất cả mọi người mệt mỏi từ thể xác đến tinh thần.
Nhiều người, chỉ trong chốc lát đã thu dọn những đồ cần thu dọn xong, rương vàng không lớn, chia ra bỏ vào ba lô đeo trên lưng, như vậy vừa tiện vừa dễ bảo vệ, cho dù bị ngã trên đường cũng sẽ không sao cả.
Bọn Tần Thanh Man xuống nước vớt vàng lúc trời đã tối, thu dọn xong mọi thứ, nhìn đồng hồ, thấy mới khoảng tám giờ tối, lúc này về đến làng vẫn có thể ăn một bữa tối nóng hổi.
Cầm đuốc, bật đèn pin, công an dẫn đầu, quân nhân giữ hàng ngũ, cả nhóm quay trở lại thôn Đoàn Kết.