Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 954

Chương 954 -
Chương 954 -

Mang theo sự không chắc chắn, Vệ Lăng di chuyển bàn tay của mình.

Vẻ mặt hắn nghiêm túc trở lại.

"Sau Tết thích hợp để giảm cân, anh đừng có đa nghi, khoảng thời gian này, ngày nào em cũng phải dậy sớm đi làm ở công xã, gầy đi là chuyện bình thường." Mặc dù Vệ Lăng không nói gì, nhưng Tần Thanh Man có thể dựa vào động tác nhỏ của Vệ Lăng, đoán được đối phương đang nghĩ gì.

"Bà xã, xin lỗi."

Vệ Lăng không tin, nhớ tới lời Sở Sở vừa nói với mình, Vệ Lăng ôm chặt Tần Thanh Man vào trong lòng.

Tần Thanh Man vừa mới gội đầu, mang theo mùi thơm thoang thoảng.

Tuy không giảm bớt được cảm giác áy náy trong lòng Vệ Lăng, nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy được ôm bà xã thật dễ chịu, tay vô thức hơi co lại, để cơ thể hai người gần nhau hơn.

Hai vợ chồng đã lâu không gặp, vừa gần gũi như vậy đã hít một hơi khí lạnh.

Cơ thể của họ không còn ở trạng thái như trước khi kết hôn, cơ thể vốn đã trải qua hạnh phúc tột cùng, lại nhớ về vẻ đẹp quá khứ còn rõ hơn chính họ, cả hai đều có phản ứng tự nhiên trước sự gần gũi này.

Tần Thanh Man mặt nóng bừng tim đập nhanh, chân mềm nhũn dựa vào người Vệ Lăng.

Vệ Lăng dùng sức bế Tần Thanh Man lên, đặt lên giường đất.

Ngay lúc Tần Thanh Man cho là Vệ Lăng sẽ thuận theo tình thế thực hiện động tác tiếp theo, Vệ Lăng lại không lầm ầm ĩ, kéo chăn qua đắp cho hai người, sau đó hôn lên vầng trán mịn màng của Tần Thanh Man.

"Bà xã, anh biết hôm qua các em không được nghỉ ngơi tốt, nhân lúc có thời gian, em và Sở Sở nghỉ ngơi một chút cho khỏe đi."

"A Lăng."

Tần Thanh Man hơi trợn to hai mắt, dùng tay kéo cổ áo Vệ Lăng.

Cô không ngờ người đàn ông này vẫn có thể giữ phong độ dù đã hai tháng không gặp mình, nhớ đến chuyến đi hưởng tuần trăng mật giữa hai người trên núi, cộng thêm thể lực và nhu cầu của Vệ Lăng, Tần Thanh Man không tin Vệ Lăng thật sự không muốn.

Tần Thanh Man đưa tay ra, không chút dè dặt kéo quần áo của Vệ Lăng.

"Bà...Bà xã."

Vệ Lăng miễn cưỡng nắm lấy bàn tay đang bận rộn của Tần Thanh Man, trong mắt mang theo nụ cười cưng chiều.

“Không được cười.” Dưới ánh mắt của Vệ Lăng, mặt của Tần Thanh Man càng nóng lên, càng nóng thì lại càng đỏ.

Nhưng cô không buông tay, vẫn tiếp tục bận rộn.

“Bà xã, em muốn thật à?” Vệ Lăng ghé sát vào Tần Thanh Man nói nhỏ, sau đó lại bổ sung thêm một câu: "Bà xã, nếu em không muốn nghỉ trưa, vậy thì chúng ta bắt đầu đi, vừa hay Hoàng Uyển Thanh không ở nhà, em cũng không cần phải kìm nén âm thanh."

Bởi vì những lời này của Vệ Lăng, Tần Thanh Man không những dừng tay lại, ngay cả mắt cũng không dám nhìn Vệ Lăng nữa.

Sau hai tháng không gặp, Vệ Lăng đã học được cách nói bậy rồi.

Cứ như thể cô đang vội vậy.

"Ai nói với anh là em không muốn nghỉ trưa, đương nhiên là phải ngủ rồi." Tần Thanh Mạn quay lưng lại với Vệ Lăng, xấu hổ nhanh chóng nhắm mắt lại, vốn cô chỉ định lấy lại bình tĩnh, sau đó đối phó với Vệ Lăng.

Kết quả bởi vì Vệ Lăng nằm cạnh cô, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể quen thuộc, không khí mang theo hơi thở của Vệ Lăng, cô vừa nhắm mắt lại đã chìm vào giấc ngủ.

Vốn Vệ Lăng đang đề phòng Tần Thanh Man đánh úp mình, nhưng đôi tai nhạy bén của hắn đã nhanh chóng bắt được nhịp thở đều đặn của bà xã.

Vẻ mặt hắn cứng đờ trong giây lát, cuối cùng nở nụ cười đau lòng, từ phía sau ôm chặt lấy Tần Thanh Man.

Tần Thanh Man đang ngủ cảm nhận được hơi thở quen thuộc, xoay người chui vào vòng tay rộng lớn của Vệ Lăng, gò má hồng hào tự nhiên cọ cọ ngực Vệ Lăng, chìm vào giấc ngủ sâu hơn.

Đối mặt với hành động ỷ lại của Tần Thanh Man, ánh sáng trong mắt Vệ Lăng càm thêm dịu dàng hơn.

Đôi môi ấm áp chạm vào đôi môi đỏ mọng của Tần Thanh Man, hắn kéo rèm cửa sổ lại, rồi cũng nhắm mắt ngủ.

Nhà họ Tần yên tĩnh trở lại.

Cả phòng phía Đông hay là phòng phía Tây đều đang ngủ bù.

Vệ Lăng cũng cũng ngủ, hắn đã ra ngoài được hai tháng, mặc dù hai tháng này được phép nhập cảnh, nhưng muốn nhập cảnh cũng không dễ, ngoại trừ rào cản ngôn ngữ, loại việc này không thể công khai, gặp bất cứ vấn đề gì họ phải tự mình giải quyết, không có tiếp viện.

Vì mình, vì đồng đội, khoảng thời gian này Vệ Lăng không chỉ phải bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, còn phải lo lắng nhiều điều.

Vì vậy, đã hai tháng rồi hắn chưa được nghỉ ngơi thực sự.

Lúc này ôm bà xã, Vệ Lăng cảm thấy bình yên vô cùng, vốn dĩ hắn muốn ngắm bà xã nhiều hơn, nhưng hơi thở của Tần Thanh Man bao trùm lấy hắn, hắn cũng yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh dậy, đã là năm giờ chiều.

Lúc này, Hoàng Uyển Thanh cũng sắp tan làm rồi, một tiếng nữa sẽ về đến nhà, cô không thể nằm ỳ trên giường nữa.

Tần Thanh Man chưa mở mắt đã cắn mạnh môi Vệ Lăng một cái, mới bò dậy.

Bình Luận (0)
Comment