Hôm nay Vệ Lăng thức dậy sớm cho nên bữa sáng là do hắn làm. Hắn cũng không nấu món gì phức tạp, chỉ hấp ba cái màn thầu, nấu một nồi cháo gạo kê và một món hầm đơn giản. Vệ Lăng sợ bản thân nấu không ngon nên bỏ khá ít thịt.
Sở Sở và sói con xem như dễ nuôi, cho gì ăn nấy chứ không kén chọn.
Quan trọng là vì bọn họ không dám kén cá chọn canh trước mặt Vệ Lăng.
"Chị, chị..." Thấy Tần Thanh Man tỉnh lại, Sở Sở thật sự rất vui. Sở Sở thấy bên cạnh Vệ Lăng còn rất nhiều củi cần chẻ thế nên cậu chạy một mạch vào phòng ngủ của Tần Thanh Man và Vệ Lăng.
Trước khi bước vào căn phòng phía tây, cậu còn biết cởi áo khoác và rửa sạch tay.
"Chị tỉnh rồi."
Sở Sở lo lắng vươn tay chạm vào trán của Tần Thanh Man.
Thấy Sở Sở Sở như vậy, Tần Thanh Man biết Vệ Lăng chắc chắn đã nói điều gì đó khiến đứa nhỏ hiểu lầm.
"Chị không sao, chỉ là ngủ ngon quá nên dậy trễ thôi, chị chuẩn bị rời giường đây."
Tần Thanh Man kéo bàn tay nhỏ trên trán mình xuống rồi nhìn về phía giường đất, sói con vậy mà cũng chạy vào theo, nó đang đứng trước mặt cô liên tục quẫy đuôi.
Nhìn dáng vẻ quẩy đuôi không chút rụt rè của nỏ, quả thật sói con chẳng thừa hưởng được tí lạnh lùng, thanh ào ào của Tiểu Hắc cả.
"Chị, anh rể nói chị mệt, bảo bọn em không được làm phiền chị, bây giờ chị đỡ hơn chút nào chưa?" Sở Sở vẫn lo lắng cho Tần Thanh Man, dù sao trước đây khi bọn họ sống ở thôn Đoàn Kết cũng đã gặp rất nhiều vấn đề.
"Không sao đâu, em đừng lo."
Tần Thanh Man vươn tay xoa đầu Sở Sở.
"Chị, anh rể hầm canh trứng cho chị đấy, để em đi xem đã được chưa, chị mau dậy đi." Sau khi xác nhận tình thần của Tần Thanh Man rất hăng hái, trán cũng không nóng Sở Sở yên tâm rời khỏi phòng phía tây.
Trước khi ra ngoài, cậu còn dẫn sói con theo.
Bởi vì sói con là giống đực nên không thể ở lại trong phòng của chị gái cậu được.
Thấy Sở Sở lấy cớ không cho sói con ở lại trong phòng mà Tần Thanh Man suýt cười đến đau bụng, đợi Sở Sở và sói con ra khỏi phòng, cô mới xuống giường sửa sang lại quần áo.
Tuy rằng sáng nay cô không nhờ Hoàng Uyển Thanh xin nghỉ giúp mình, nhưng Tần Thanh Man đoán Vệ Lăng chắc chắc đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi.
"Vợ à, anh nấu cháo gạo kê này, em ăn thử đi, xem hương vị thế nào."
Lúc này, Vệ Lăng cũng ngừng chẻ củi và quay vào phòng khách, rửa tay sạch sẽ. Thấy Tần Thanh Man bước ra khỏi căn phòng phía tây, hắn cẩn thận quan sát dưới chân vợ mình, sau khi nhìn thấy bước chân vững vàng của cô thì hắn biết việc tối quá bản thân cố gắng quá mức không ảnh hưởng đến vợ.
"Chị, còn có trứng hấp nữa, món trứng hấp anh rể làm rất ngon."
Sở Sở cẩn thận dùng giẻ lau bưng nồi trứng hấp ra.
Tại thời đại này, trứng gà là loại hữu cơ nên mùi vị và hương thơm của chúng là thứ mà trứng gà ở đời sau không thể so sánh được. Nắp nồi vừa được mở ra, Tần Thanh Man đã ngửi được hương thơm nồng nàn.
Nghe Sở Sở nói vậy, Tần Thanh Man bước tới xem thử, món trứng hấp của Vệ Lăng thực sự làm cô ngạc nhiên và bị hấp dẫn.
Phía trên lớp trứng gà vàng ươm có một lớp dầu mỏng làm món trứng hấp trông rất mịn, nếu phía trên được rắc thêm chút hành lá cắt nhỏ sẽ làm cho món ăn đầy đủ cả sắc lẫn hương, đồng thời làm tăng cảm giác thèm ăn hơn.
"A Lăng, em không nhờ anh nấu trứng hấp giỏi như thế đấy!"
Tần Thanh Man còn chưa ăn đã biết món trứng hấp này chắc chắn là cực phẩm.
Bởi vì mặt trên của trứng hấp rất mịn, không hề có bất kỳ bọt khí nào, chứng tỏ hương vị của món ăn này rất ngon.
Nếu kỹ thuật không tốt, món trứng hấp sẽ không có được màu vàng rực rỡ và mặt trên cũng sẽ có rất nhiều lỗ bọt khí, khi ăn vào cũng sẽ không cảm thấy mềm mượt mà sẽ khô ráp như đang ăn giẻ lau vậy
"Đây là món duy nhất anh biết làm đấy vợ."
Vệ Lăng giải thích rằng mẹ hắn đã dạy hắn nấu món này.
Đây cũng là món ăn duy nhất mà hắn biết nấu trong hai kiếp.
"Mùi vị thế nào hả vợ?" Vệ Lăng đã tính toán thời gian hấp cẩn thận, bởi vì món trứng hấp vừa nấu xong là lúc mùi vị của nó ngon nhất.
Nhìn muỗng trứng hấp được đưa tới bên môi, Tần Thanh Man vui vẻ há miệng.
Lúc nãy khi cô và Vệ Lăng đang nói chuyện, Sở Sở đã rửa sạch một ít hành lá, cắt nhỏ và rắc lên trên mặt trứng hấp. Thậm chí cậu còn nhỏ thêm vài giọt dầu mè, cho nên ngoại trừ việc thiếu thịt băm thì nhìn từ bề ngoài, món trứng hấp này chẳng khác gì món trứng hấp được bán trong các nhà hàng ở đời sau cả.
"Ngon không?"
Món trứng hấp vừa vào miệng Tần Thanh Man, Vệ Lăng và Sở Sở đã đồng thanh hỏi.
"Ngon lắm." Tần Thanh Man cười híp mắt.
Đúng là rất ngon, trứng hấp không bị quá lửa, kết cấu mềm dẻo vừa vào miệng là tận, mùi vị vừa ăn cộng thêm hương thơm nồng nàn lập tức thoả mãn vị giác của người ăn.
"Ăn ngon thật hả chị?"
Sở Sở không kiềm lòng được mà liếm khoé môi.
"Em ăn thử đi." Tần Thanh Man nhận lấy cái muỗng trong tay Vệ Lăng, múc một muỗng trứng hấp đưa tới bên môi Sở Sở. Từ lời nói của đứa nhỏ, Tần Thanh Man đoán được đây chắc là bát trứng hấp đầu tiên Vệ Lăng nấu trong kiếp này.
Không chỉ Vệ Lăng chưa ăn mà Sở Sở chắc chắn cũng chưa nếm thử.