Thời tiết lạnh giá, dù trong đồn rất ít người hoạt động, nhưng bởi vì đang là lúc ăn cơm tốt, có một vài nhà trong phòng khách không đủ củi dự trữ sẽ đến trong sân lấy, vừa ra cửa liền nhìn thấy vô số bóng người, nhất thời sợ hết hồn, nhìn kỹ lần nữa, lại là người lên núi đi săn đã trở về.
Mang theo vẻ phấn khởi, người đầu tiên nhìn thấy bóng người cũng không để ý tới không nhìn thấy thú săn liền rêu rao.
Sau mấy phút, cả đồn Kháo Sơn đã xôn xao.
Rất nhiều người chạy ra khỏi nhà.
Sau đó mọi người đều sững sờ.
Người đã trở về, nhưng không có thú săn, tay không chân trống, ngay cả con thỏ cũng không có.
Nhìn sự thấy vọng trên mặt người nhà, đám người Trịnh An Quốc nhanh chóng giải thích tình huống đặc biệt trên núi, tình huống đặc biệt, thật sự không phải bọn họ không muốn đi săn.
Nghe nói bọn người Trịnh An Quốc bị bầy sói bao vây, người trong nhà cũng không dám oán trách không có thịt ăn nữa, ai nấy đều kiểm tra người nhà, sợ trên người ai đó đã bị thương, đàn ông là trụ cột trong gia đình.
Trụ cột ngã rồi thì nhà cũng tan hoang.
“Không sao, không sao, bầy sói không tấn công chúng tôi, đã bị đồng chí giải phóng quân dọa chạy rồi.”
“Đồng chí giải phóng quân ư?” Thôn dân ở lại trong thôn tò mò hỏi.
“Đúng, một đồng chí giải phóng quân tên Vệ Lăng, tuổi tác không lớn, nhưng là một đoàn trưởng, cậu ấy vừa dẫn quân nhân đến, bầy sói liền bị dọa chạy.” Nhớ lại sự oai phong của Vệ Lăng, mọi người không ngừng kể lại tình huống trên núi.
“Vệ Lăng chẳng phải là người yêu của Tần Thanh Man sao?”
Trong đám người có người lớn tiếng nói một câu như vậy, hiện trường liền yên tĩnh lại.
Thôn dân vừa từ trên núi trở về không biết chuyện kinh ngạc.
Tần Thanh Man có người yêu khi nào?
Vào lúc mọi người ngẩn ra, Tần Lỗi vừa từ trong nhà chạy ra sau khi nghe rõ lời của mọi người liền đứng ngốc tại chỗ.
Vệ Lăng là đoàn trưởng!!!
Chẳng trách Tần Lỗi đứng ngốc tại chỗ, chủ yếu là trông Vệ Lăng rất trẻ tuổi, trẻ đến mức không ai nghĩ tới hắn đang giữ chức vụ quan trọng trong quân đội.
Ban đầu không để ý bao nhiêu, lúc này liền hối hận bấy nhiêu.
Tận sâu trong lòng Tần Lỗi oán trách vợ mình một lần nữa, không phải chuyện cúi đầu một cái sao, cúi đầu chẳng những có thịt ăn mà còn có một chỗ dựa lớn mạnh, ai không biết thời đại này quân nhân được ngưỡng mộ nhất.
Từ lúc con trai nhà góa phụ Vương ở cửa đồn gia nhập quân đội, không chỉ dễ kiếm vợ mà góa phụ Vương đó còn không cần ra ruộng làm việc nhà mà vẫn đủ ăn đủ uống, nào giống như những người nông dân chính gốc bọn họ, năm nào cũng phải ra sức đi làm kiếm công điểm, kiếm ít công điểm cả nhà phải nhịn ăn nhịn mặc!
Càng nghĩ Tần Lỗi càng cảm thấy thiệt thòi, tâm trạng cũng càng không tốt.
Thím A Vân trong đám người nhìn thấy Tần Lỗi, nhanh chóng dùng cùi chỏ đụng vào người bên cạnh một cái, đợi lúc người đó nhìn về phía thím ấy, thím ấy dẫu môi về hướng Tần Lỗi sắc mặc không đổi, nhưng trong mắt lại mang theo vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Tính tình Chu Hồng Hà không tốt, làm mích lòng không ít người trong đồn.
Ít nhất từng làm mích lòng thím ấy.
Người bị đụng phải thuận theo ánh mắt của thím A Vân nhìn thấy vẻ mặt Tần Lỗi không được như ý, bĩu môi một cái, dù không nói lời châm chọc gì nhưng cũng không quá coi trọng cả nhà Tần Lỗi, người nào trong nhà đó cũng không phải hiền lành gì.
“Về nhà, nhanh chóng về nhà, trời lạnh, ông về nhà sưởi ấm một chút, tôi bảo con đưa cho ông bầu rượu ấm.”
Thấy trời tối, nhiệt độ không khí hạ xuống rất kinh khủng, người vợ nhà nào cũng kéo chồng nhà mình đi về nhà.
Trịnh An Quốc cũng đi về nhà dưới sự chào đón của con trai, trên đường con trai đã kể lại chi tiết chuyện xảy ra trong đồn sau khi ông ấy lên núi cho ông ấy nghe, trọng điểm là nói nhà họ Tần.
“Thằng ba, thằng tư, đi, đi đến nhà anh hai ăn cơm, nhà anh có rượu.”
Đám người tản đi một phần, Tần Lỗi lấy lại tinh thần, vội vàng gọi Tần Thụ, Tần Thạch đến nhà mình, vợ làm ầm ĩ là chuyện giữa các bà vợ, anh em bọn họ không thể không thân thiết, ông ta cũng hy vọng lợi dụng tình cảm anh em để xoa dịu sự bất hòa giữa mấy bà vợ của mấy nhà.
Tần Thụ, Tần Thạch đã nhìn thấy Tần Lỗi trước một bước, vốn bọn họ còn muốn nói mấy câu với con trai nhà mình, nhưng nghe thấy tiếng gọi của Tần Lỗi, cũng không để ý vẻ mặt muốn nói lại thôi của con trai, cười ha hả đi đến nhà Tần Lỗi.
Quan hệ mấy anh em không tệ, chuyến lên núi này trở về chắc chắn phải tụ tập một chút, cũng nhân cơ hội trò chuyện một chút.
Tần Đức Phúc và Tần An Bình sững sờ, trơ mắt nhìn cha mình vào cửa sân nhà chú hai, sau đó trố mắt nhìn nhau.
“Anh, làm sao đây?” Tần An Bình hỏi Tần Đức Phúc.
Tần Đức Phúc hỉ nước mũi trên mũi, để lại một câu mặc kệ rồi đi về.