Tiễn hai chú cháu họ Trần về xong, Vệ Lăng dẫn Sở Sở và sói con vào nhà trước, để lại Hoàng Uyển Thanh đang hốt hoảng và Tần Thanh Man với vẻ mặt dịu dàng.
"Thanh Man." Hoàng Uyển Thanh muốn lên tiếng giải thích nhưng không biết phải nói thế nào, bởi vì chính bản thân cô ấy vẫn chưa suy nghĩ kỹ.
"Uyển Thanh, về phòng rồi nói, bên ngoài lạnh lắm."
Vào nhà, Tần Thanh Man thấy Vệ Lăng và Sở Sở đang thu dọn chén bát nên cô kéo Hoàng Uyển Thanh đi về căn phòng phía đông.
Cánh cửa phòng phía đông vừa đóng lại, Hoàng Uyển Thanh đã ngượng ngùng ôm Tần Thanh Man, nhỏ giọng nói: "Chị dâu."
Cô ấy hơi sợ hãi và do dự, không biết nên làm gì bây giờ.
"Uyển Thanh, em đừng căng thẳng, sẽ không có ai ép buộc em đâu, chị và A Lăng cũng vậy, nên em hãy thả lỏng đi." Tần Thanh Man hiểu được sự bất an của Hoàng Uyển Thanh, cô vươn tay vỗ lưng đối phương để an ủi.
"Chị dâu,em không biết nên nói thế nào, bây giờ đầu óc em rất lộn xộn, không thể suy nghĩ rõ ràng được." Hoàng Uyển Thanh vô cùng tin tưởng Tần Thanh Man nên cô ấy không hề che giấu cảm xúc thật của mình.
"Lại đây nào Uyển Thanh, chúng ta ngồi trên giường gấp từ từ nói, trên giường ấm áp hơn."
Tần Thanh Man kéo Hoàng Uyển Thanh ngồi lên giường đất.
Hôm nay là cuối tuần nên các thành viên trong gia đình đều ở nhà, vì vậy cả hai bếp lò và vùng đất trong hai căn phòng đều được đốt lửa, thế nên bây giờ hai người các cô ngồi trên giường cảm thấy vô cùng ấm áp.
Hoàng Uyển Thanh gấp chăn đệm lại đặt sát vách tường kế bên cửa sổ, sau đó hai người cởi giày, ngồi dựa vào nệm.
Hai người ngồi thế này giống như đang ngồi trên ghế salon, phần lưng và mông đều có điểm tựa.
"Uyển Thanh, nếu em không nghĩ ra được thì không cần suy nghĩ nhiều đâu, bây giờ chị hỏi còn em trả lời nhé!" Tần Thanh Man hướng dẫn cho Hoàng Uyển Thanh.
"Được."
Hoàng Uyển Thanh nghiêm túc nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Tần Thanh Man rồi hít sâu một hơi.
"Uyển Thanh, tạm thời chúng ta không nhắc đến những chuyện khác chỉ quan tâm chuyện trước mắt, chị hỏi em cái gì thì em cứ trả lời theo cảm giác chân thật nhất của mình là được." Tần Thanh Man biết sức ảnh hưởng của Tề Vệ Anh đối với Hoàng Uyển Thanh trong suốt nhiều năm qua là một vấn đề phức tạp, vì vậy cô quyết định làm cho nó trở nên đơn giản.
Cô quyết định trực tiếp đánh thẳng vào trọng tâm của vấn đề.
"Chị dâu hỏi đi." Hoàng Uyển Thanh bắt đầu bình tĩnh lại.
"Uyển Thanh, ấn tượng của em với với Trần Cảnh thế nào?" Tần Thanh Man hỏi thẳng.
Mặt Hoàng Uyển Thanh chợt ửng đỏ, ánh mắt né tránh, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn nghiêm túc suy nghĩ và trả lời Tần Thanh Man: "Thanh Man, em không biết phải miêu tả cụ thể về ấn tượng của bản thân thế nào, chỉ là sau khi tiếp xúc, em cảm thấy anh ấy là người thật thà, nói chuyện thẳng thắn, lúc nói chuyện với anh ấy sẽ không mệt mỏi."
"Còn vẻ bề ngoài thì sao?"
Tần Thanh Man nhướng mày, có vẻ không chỉ một mình Trần Cảnh có tình.
Đối mặt với ánh nhìn của Tần Thanh Man, gương mặt sáng sủa như ánh mặt trời của Trần Cảnh hiện lên trong đầu Hoàng Uyển Thanh. Vì là công an nên vóc dáng của Trần Cảnh cũng khá đẹp, lưng thẳng, chân dài...
Nghĩ vậy, Hoàng Uyển Thanh bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn.
Tưởng tượng một hồi, vẻ mặt cô ấy chợt hốt hoảng.
Tần Thanh Man là người từng trải, cô chỉ cần biết mình là biết Hoàng Uyển Thanh cũng có cảm giác với Trần Cảnh, nếu không lúc cô nhắc đến vẻ bề ngoài của đối phương cô ấy sẽ không suy nghĩ sâu xa như vậy.
Rõ ràng cô ấy cũng rung động.
Ít nhất ngoại hình của Trần Cảnh cũng hấp dẫn sự chú ý của Hoàng Uyển Thanh.
Từ xưa đến nay, dù là nam hay nữ thì vóc dáng và ngoại hình đều là nguyên nhân tạo ra sự hấp dẫn với đối phương. Một khi vẻ bề ngoài của bạn phù hợp với mắt thẩm mỹ của đối phương thì không chỉ có thể làm đối phương rung động mà còn động tình.
Chẳng qua Hoàng Uyển Thanh chưa nhận rõ tình cảm của bản thân nhưng cô ấy đã vô thức thể hiện cảm xúc của mình ra ngoài, cho nên bọn họ không cần lo lắng.
Dù sao Hoàng Uyển Thanh cũng chưa vội kết hôn, dành thêm nhiều thời gian tìm hiểu Trần Cảnh thì càng tốt.
Đôi khi những gì mà một người thể hiện ra ngoài chưa chắc là con người thật của họ.
"Uyển Thanh, nếu em chưa suy nghĩ rõ ràng thì cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi, em vui vẻ mới là quan trọng nhất." Thấy Hoàng Uyển Thanh còn chưa hoàn hồn, Tần Thanh Man lập tức vỗ vai cô ấy.
Cô sợ Hoàng Uyển Thanh suy nghĩ quá nhiều lát nữa sẽ xấu hổ.