Sói con kêu lên từng tiếng sắc nhọn, không chỉ ảnh hưởng đến Vương Thừa Bình mà Đỗ Hoành Nghị đang trực cũng nhận ra có chuyện không ổn, lập tức mở cửa phòng làm việc của mình chạy ra ngoài.
“Sư đoàn trưởng, có phải nhà họ Tần có chuyện gì không?”
Anh ấy cũng định gọi lính theo, dáng vẻ của sói con làm anh ấy giật mình.
Lần đầu tiên Đỗ Hoành Nghị thấy sói con hoảng hốt và sốt ruột thế, không chỉ lông toàn thân dựng ngược lên mà người đầy tro bụi, có thể thấy sói con không chạy đến sư đoàn bằng con đường thường đi.
Vương Thừa Bình chỉ định một mình đến nhà họ Tần, Đỗ Hoành Nghị đuổi theo ông ấy cũng không cản, chỉ nói: “Đừng quấy rầy nhiều người, chúng ta đến nhà họ Tần một chuyến, tôi đã sai người đến phòng y tế gọi bác sĩ rồi.”
Đỗ Hoành Nghị biết chuyện nhà họ Tần không cần phải giải quyết bằng thế lực bên ngoài.
“Đuổi theo.” Vương Thừa Bình vội vàng đuổi theo bước chân sói con.
Trong lúc ông ấy nói chuyện với Đỗ Hoành Nghị, sói con đã quay đầu nhìn bọn họ nhiều lần, ngoài sự gấp gáp, ánh mắt nó còn có vẻ chê bai tốc độ của hai người quá chậm.
Vương Thừa Bình không thể giải thích chuyện này với nó được.
Dù ông ấy có chạy đến xe ngay cũng chẳng có ích gì, phải đợi đồng chí bên phòng y tế đến mới có thể xuất phát đến đồn Kháo Sơn.
May mà tốc độ phòng y tế khá nhanh, lúc Vương Thừa Bình và Đỗ Hoành Nghị chạy đến chỗ xe jeep, người của phòng y tế không chỉ lái xe tới mà trên xe còn chuẩn bị thiết bị đầy đủ.
Dù nhà họ Tần xảy ra chuyện gì thì bọn họ cũng có thể cứu chữa ngay lập tức.
“Đi thôi.”
Vương Thừa Bình lên xe, tài xế không phải là cảnh vệ Tiểu Đỗ mà là Đỗ Hoành Nghị.
Hai người Đỗ Hoành Nghị vừa lên xe, sói con cũng xông lên theo.
Bây giờ không phải là mùa đông, xe jeep bốn bánh chạy nhanh hơn nó, sói con khá thông minh.
Lúc lái xe ra khỏi cửa sư đoàn, mấy chiến sĩ canh giữ thấy sói con trong xe mới giật mình nhận ra bóng đen bọn họ vừa thấy là sói con.
Bọn họ bất đắc dĩ buồn cười.
Ban nãy bọn họ cực kỳ căng thẳng.
Lúc Vương Thừa Bình chạy đến đồn Kháo Sơn, đám người ở cửa đồn vẫn chưa rời đi, mọi người ngồi với nhau vừa nhìn bầu trời đầy sao vừa tán gẫu, mấy ông bà tóc hoa râm cũng nhàn nhã ngồi giữa đám người.
Bọn họ là nhân viên chuyển xuống từ thủ đô.
Bọn họ vốn nghĩ mình sẽ phải chịu sự chê bai nhiều, nhưng sau khi đến đồn Kháo Sơn rồi mới thấy chuyện không phải thế, không chỉ không ai chê bai bọn họ mà chia chỗ ở và công việc lao động cho bọn họ cũng cực kỳ hợp lý.
Bọn họ làm những công việc giống như người lớn tuổi ở đồn Kháo Sơn.
Điều khiến bọn họ thoải mái hơn là sự tôn trọng.
Ở đây ai cũng tôn trọng bọn họ, không bạc đãi về mặt ăn uống, sau mấy tháng sinh sống cùng nhau, những người già chuyển xuống đồn Kháo Sơn không chỉ vui vẻ mà còn dần hòa nhập cùng người dân đồn Kháo Sơn.
Thậm chí họ còn dạy đám nhóc chút kiến thức nữa.
Trong không khí hòa thuận vui vẻ của đồn Kháo Sơn, mọi người thấy có hai chiếc xe lái từ hướng sư đoàn đến với tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến đồn Kháo Sơn.
Xe không ngừng bánh mà nhanh chóng đi vào đồn.
Không cần nhìn mọi người cũng biết là xe đến nhà Tần Thanh Man.
Nhưng giờ này mà còn vội vàng chạy đến nhà Tần Thanh Man không phải là có chuyện gì xảy ra chứ? Có khá nhiều người nhìn lãnh đạo công xã Trịnh An Quốc.
Trịnh An Quốc cũng không biết nhà họ Tần xảy ra chuyện gì, tình hình này không chỉ không thể đoán mà còn không thể nói gì khó nghe được, thế là ông ấy đứng dậy nói: “Thời gian không còn sớm nữa, mọi người về nhà đi, ngày mai còn phải làm việc trong đại đội, phải nghỉ ngơi mới có tinh thần làm được.”
“Đúng, hợp lý đấy, về nhà nào, mau về nhà thôi.”
“Sắp thu hoạch rồi đúng là phải nghỉ ngơi, đừng chậm trễ chuyện thu hoạch, mọi người dựa vào lương thực mùa thu hoạch này để lo cho cả năm đấy, không mắc sai lầm được đâu.”
“Mọi người về nhà ngủ đi, đừng trễ công việc ngày mai.”
Dù mọi người đều lo nhà Tần Thanh Man có chuyện, nhưng Trịnh An Quốc cũng nói thế rồi nên không thể suy đoán lung tung, nếu không thì đó là không tôn trọng Tần Thanh Man.
Mọi người nén nỗi lo, ai nấy về nhà mình.
Sau khi về nhà chẳng ai ngủ nổi, mọi người đều lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, nếu nhà Tần Thanh Man có chuyện thật thì mọi người cũng có thể đến giúp đỡ ngay.
Ở nhà họ Tần, sói con chạy vào cửa đầu tiên.
Xe chạy vào đồn không nhanh bằng sói con, sói con chê mấy người Vương Thừa Bình chậm, lại lo lắng cho Tần Thanh Man nên nhảy khỏi xe chạy đi luôn.
Có mấy chỗ trong đồn sáng đèn, Vương Thừa Bình mới nhìn thấy tốc độ thực sự của sói con.
Có thể nói là ông ấy vừa chớp mắt một cái mà bóng dáng sói con đã biến mất.
Sói con lao vào phòng phía tây, sau đó thấy Tần Thanh Man tựa đầu giường sưởi mỉm cười với nó.
“Áu…”
Thấy Tần Thanh Man giống như bình thường, sói con hạnh phúc lao tới.
“Đô Đô, nhóc vất vả rồi.” Tần Thanh Man đã nghe thấy tiếng xe ô tô vào cửa, bảo Hoàng Uyển Thanh đi mở cửa, không chê sói con bẩn mà ôm lấy nó khi nó nhảy lên giường.
Cô biết chuyện mình ngất không chỉ dọa người trong nhà mà còn dọa cả sói con nữa.