Hôm đầu tiên về quê, cậu mợ nghỉ ngơi một ngày, rồi chia mấy con vịt quay mang từ thủ đô về cho họ hàng thân thiết.
Mợ còn đặc biệt dặn Cố Quảng Hạ mang một con sang nhà họ Trương — bên nhà thông gia.
Hôm sau, ông bà đích thân đến nhà họ Trương thăm bé Niên Sinh, bé Lâm Lâm, cũng như nói chuyện với Trương Xảo Muội về việc ở Bắc Kinh hiện có bác sĩ có thể khám chữa cho giọng nói của Cố Quảng Thu.
Nhưng khả năng cao phải phẫu thuật, mà phẫu thuật thì luôn có rủi ro, đây là điều khiến cả nhà còn chút lăn tăn.
Trương Xảo Muội nghe xong thì nói sẽ bàn bạc kỹ với chồng sau.
Sau đó, mợ cũng kể thêm chuyện khác: muốn hỏi xem Trương Xảo Muội có muốn đưa con cái lên thủ đô sống không, nếu thuận tiện, bố mẹ cô cũng có thể đi cùng.
Việc mợ vừa nghe Chu Dã đề xuất là đã động lòng ngay, cũng là vì cô con dâu thứ hai này — Trương Xảo Muội — quá mức tốt tính, khéo léo.
Chứ với vợ chồng anh cả thì mợ không hề đả động, vì cô con dâu cả thực sự không biết cư xử, không đáng để mang theo hưởng phúc. Ở quê nuôi lợn là được rồi.
Nhưng với Trương Xảo Muội, mợ thật lòng muốn cô ấy đưa các con lên thủ đô.
Bố mẹ Trương Xảo Muội — chú thím Trương — nghe xong thì vội nói:
“Nếu đi, để Xảo Muội đưa các cháu đi là được rồi. Vợ chồng già như chúng tôi ở lại quê sống, còn làm được việc. Chứ lên đó có khi lại vướng víu.”
Mợ đáp ngay:
“Lên đó cũng không phải sợ. Thứ nhất là lương của Quảng Thu đủ lo hết. Thứ hai là bây giờ có thể tự mình làm ăn, làm hộ kinh doanh cũng được, không mất mặt đâu.”
“Hộ kinh doanh á?” Trương Xảo Muội lập tức hứng thú.
Mợ gật đầu, kể:
“Đúng đấy, hàng xóm nhà mẹ bên thủ đô có người tên Thẩm Gia Hưng, nghỉ luôn cái công việc lương bốn chục đồng/tháng để đi làm hộ kinh doanh. Chỉ bán bánh bao thôi mà bán chạy lắm. Mẹ còn tính sổ giùm, một tháng ít nhất kiếm được trăm đồng!”
“Có thể kiếm được nhiều như vậy thật sao?”
“Thế còn ít đấy! Người trong ngõ thấy vậy cũng học theo mở quán, ai cũng lời to. Còn Nguyệt Quý, lúc biết bố mẹ về quê, còn dặn mẹ nhớ nói với con rằng con làm bánh bao, làm đậu hũ đều giỏi, sang bên đó đừng sợ không có việc. A Dã nói rồi, chỉ cần con muốn buôn bán, mọi đầu mối hàng hóa nó sẽ lo hết.”
Mợ thật lòng muốn con dâu thứ hai đưa các cháu lên thủ đô. Không chỉ vì thương cháu, mà vì thủ đô thật sự tốt hơn nhiều.
Tốt cho tương lai của các cháu.
Niên Sinh bằng tuổi với Đâu Đâu và Đô Đô, chỉ khác đầu năm với cuối năm.
Mà hai anh em Đâu Đâu – Đô Đô hiện đã học lớp hai, lại học rất nhanh, đề kiểm tra mẹ ra còn làm đúng hết. Cuối kỳ này còn được thi vượt cấp với học sinh lớp ba, nếu qua thì năm tới sẽ vào thẳng lớp 3 học kỳ hai.
Trong khi đó, Niên Sinh vẫn đang ở quê nghịch bùn với lũ trẻ con, đến trường tiểu học còn chưa vào.
Đây chính là sự khác biệt giữa thành thị và nông thôn.
Nếu không có cơ hội thì thôi, ở quê cũng sống được. Nhưng đã có cơ hội, thì bỏ qua thật là đáng tiếc.
Được ra khỏi thôn, lên thành phố sống, đó là giấc mơ của không biết bao nhiêu người.
Thực ra chuyện này cũng không đột ngột lắm. Lần trước Cố Quảng Thu về đã viết cho Trương Xảo Muội một mảnh giấy hỏi: “Em có muốn đưa con lên thủ đô sống không?”
Anh cũng nói rõ: “Lên đó không phải lo lắng, vì có bố mẹ anh và cả em họ lo cho.”
Nên chuyện này, Trương Xảo Muội đã nghĩ đến từ lâu rồi.
Cô muốn đi.
Nhưng thành phố lớn thì chi phí cao, mà cả nhà chỉ có chồng là lao động chính. Dù hiện tại tiết kiệm được kha khá, cô vẫn muốn tích lũy thêm.
Nhưng nay nghe mẹ chồng bảo làm hộ kinh doanh cũng có thể kiếm ra tiền, nhất là lời từ chính miệng Bạch Nguyệt Quý, thì Trương Xảo Muội yên tâm hơn nhiều.
Nếu lên thủ đô có thể tự kiếm tiền, thì không còn lo gì nữa.
Vợ chồng cô chỉ cần chăm chỉ cố gắng, ổn định được cuộc sống ở thủ đô, thì tương lai đời con cháu, biết đâu có thể thực sự an cư nơi đất lớn.
Mợ liền chốt luôn:
“Các con cứ bàn kỹ lại. Nếu muốn đi, thì đi luôn chuyến này với bố mẹ.”
Cậu Cố liền chen vào:
“Bà làm gì mà hấp tấp vậy? Nói đi là đi được chắc? Cũng phải suy tính kỹ chứ.”
“Ừ thì, vậy cứ suy nghĩ đi.” Mợ gật đầu.
Dù miệng nói vậy, nhưng trong lòng biết rõ: không có gì phải lo lắng cả, chỉ là chuyện không nhỏ, cần suy xét cẩn thận một chút.
Hai ông bà ở lại ăn trưa, thím Trương còn g.i.ế.c gà tiếp đãi, rồi mới ra về.
Chú thím Trương sau khi trở về nhà liền ngồi lại cùng Trương Xảo Muội bàn chuyện.
Ông bà biết rõ con rể đang làm ăn ở miền Nam kiếm được tiền, chỉ trong chưa đến nửa năm mà mang về hơn một nghìn đồng. Nếu cả hai ông bà cùng đi, thì cũng không lo sống không nổi, con rể hoàn toàn lo nổi.
Nhưng ông bà Trương tạm thời vẫn không muốn rời quê. Họ muốn ở lại trông nom nhà cửa, giữ lại một đường lui cho con gái và con rể.
Nói trắng ra là: “Lỡ như ở ngoài thành không sống nổi, thì còn có thể quay về, nhà đây vẫn sẵn cơm, chẳng lo c.h.ế.t đói.”
Trương Xảo Muội hiểu rõ lòng bố mẹ, cũng nói thẳng ra suy nghĩ của mình:
“Con sẽ đưa các con đi trước. Nếu ổn định được cuộc sống, tụi con sẽ đón bố mẹ lên sau.”
Ông bà Trương nghe thế cũng gật đầu. Nếu con gái sống được, họ cũng muốn đi, lên phụ giúp cũng được mà. Nhưng hiện tại thì thôi đã.
Gặp chuyện gì gấp, cứ nhờ ông bà Cố hỗ trợ trước.
Vậy là chuyện nhanh chóng được quyết định:
Trương Xảo Muội sẽ đưa các con theo bố mẹ chồng lên thủ đô!
Sau khi cô nói rõ ý định, mợ Cố liền đi mượn chiếc xe đạp của lão đội trưởng, nhờ Cố Quảng Hạ chở mình tới công xã để gọi điện thoại.
Ở công xã có điện thoại, mợ muốn gọi về nhà Ngô Nhị Gia, nhờ anh ta gọi người đi tìm cháu trai Chu Dã, hỏi xem gần đó có căn nhà nào cho thuê không, nếu có thì đặt thuê trước.
Kết quả là chưa kịp nhờ, Ngô Nhị Gia đã ngắt lời, vì Chu Dã đang có mặt ở nhà anh ta, thế là trực tiếp gọi anh ra nghe máy.
“Mợ gọi điện từ công xã luôn à?” Chu Dã nhận điện thoại, cười nói.
“Cháu ở đó à?” Mợ Cố cũng bật cười, “Vậy thì tiện rồi. Xảo Muội sẽ đưa Niên Sinh và các cháu theo cậu mợ lên thủ đô đợt này. Cháu giúp mợ thuê sẵn một căn nhà nhé.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Chu Dã lập tức đồng ý.
Vì chi phí gọi điện quá đắt đỏ, nên nói xong việc chính thì dập máy ngay, không tán gẫu thêm.
Trên đường quay về, mợ Cố cũng kể chuyện cho Cố Quảng Hạ nghe. Anh vừa nghe xong thì dở khóc dở cười:
“Con biết rồi, mẹ không cần nhấn mạnh đâu. Con còn phải nuôi lợn đấy.”
Mợ Cố lúc này mới hài lòng:
“Ở quê làm tốt cũng chẳng kém ai đâu. Nhưng tiền kiếm được, con phải tự cất giữ đấy, đừng để người khác cầm giùm.”
“Con biết mà.” Cố Quảng Hạ cười đáp.