Sau khi tin tức chấn động kia bị tung ra, cả ngôi trường lập tức bị hai người họ “chiếm sóng” toàn bộ.
Bạch Nguyệt Quý đương nhiên cũng nghe được loáng thoáng, nhưng những chuyện này cô đã biết từ sớm rồi, đối với cô thì chẳng phải tin tức gì ghê gớm.
Chỉ là đám người trong ký túc thì lại hóng hớt ăn dưa no nê.
Thật sự bị mấy chuyện ầm ĩ trong ký túc xá làm cho ngạc nhiên không nói nên lời, sao mà náo loạn giỏi đến thế chứ?
Lý Tiêu Tiêu và mấy người khác đều đang bàn tán rôm rả, ai nấy đều sững sờ.
Nhưng Bạch Nguyệt Quý không tham gia vào, cô đã bắt đầu vẽ bản thiết kế cho bộ sưu tập thời trang xuân năm nay rồi.
Theo đà việc làm ăn của Lý Tiêu Hằng ngày càng phát đạt, năm nay anh ta còn nhận thêm hợp đồng quản lý một xưởng giày da nữa, vì vậy dịp Tết vừa rồi, anh ta có đặc biệt đến nhà thăm cô và hỏi: “Cô có biết thiết kế giày không?”
Bạch Nguyệt Quý trả lời là có, khiến Lý Tiêu Hằng rất vui, vậy nên bản thiết kế mẫu giày của xưởng cũng được giao cho cô.
Thỏa thuận cũng như với xưởng may mặc: chia lợi nhuận theo quý.
Vì thế hiện tại, Bạch Nguyệt Quý không chỉ phải vẽ bản thiết kế quần áo, mà còn cả mẫu giày.
Thế nhưng công việc nhàn mà tiền lại nhiều thế này, cô rất hài lòng. Hợp tác với Lý Tiêu Hằng từ trước đến nay, anh ta cũng chưa từng làm phiền gì cô.
Trong khi Bạch Nguyệt Quý đang bận rộn kiếm tiền để tích góp mua tứ hợp viện, thì bên cạnh, Dương Nhược Tình lại bận rộn lo giải thích cho danh tiếng của mình.
Vì chuyện này, cô ta còn muốn kéo Đặng Tường Kiệt ra làm sáng tỏ, nhưng Đặng Tường Kiệt lại không phối hợp, thậm chí còn nhìn cô ta rồi nói:
“Chúng ta vốn đã từng kết hôn, sao phải phủ nhận? Bây giờ người khác biết thì biết thôi. Hay là… em thấy từng là vợ anh là điều đáng xấu hổ lắm sao?”
Dương Nhược Tình không ngờ anh ta lại nói vậy, nhưng trong lời nói của anh ta, Dương Nhược Tình lại nghe ra một thứ tình cảm khó nói nên lời…
Đặng Tường Kiệt muốn để người ta biết – cô ta từng là vợ anh ta, đúng không?
Chính vì thế, Dương Nhược Tình cũng không phủ nhận nữa. Cô ta chỉ nhẹ giọng hỏi Đặng Tường Kiệt: “Anh… dạo này sống tốt không?”
“Rất tốt!” Đặng Tường Kiệt đáp ngay, giọng lạnh lùng.
Dương Nhược Tình nghe vậy thì trong lòng vui vẻ, cô ta biết Đặng Tường Kiệt đang giận dỗi.
Thấy Đặng Tường Kiệt định quay lưng rời đi, cô ta liền nhào tới ôm chặt lấy từ phía sau:
“Tường Kiệt, để em ôm anh một lát… chỉ một lát thôi, được không?”
Nghe đến đây, Đặng Tường Kiệt vốn định gỡ tay cô ta ra thì hơi khựng lại.
Nhưng Dương Nhược Tình cũng không ôm lâu, chỉ một lát rồi buông ra.
Hai người nhìn nhau vài giây, rồi cô ta đỏ mặt quay người muốn chạy.
Nào ngờ lại bị Đặng Tường Kiệt nắm lấy tay kéo trở lại, ôm chặt vào lòng, nâng mặt cô ta lên và đặt lên môi cô ta một nụ hôn sâu.
Dương Nhược Tình như bị sét đánh, hoảng hốt vùng vẫy, nhưng lại bị Đặng Tường Kiệt ôm càng chặt hơn, hôn càng sâu hơn.
Cuối cùng, cô ta cũng không vùng vẫy nữa, mà vòng tay ôm cổ Đặng Tường Kiệt, đắm chìm trong nụ hôn ấy.
Thế nhưng rất nhanh, Đặng Tường Kiệt lại mạnh tay đẩy cô ra, quay người rời đi không một lần ngoái đầu.
Dương Nhược Tình đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, nước mắt giàn giụa, hoàn toàn không biết bản thân làm sao mà quay về được đến khu ký túc xá.
Trong đầu cô ta chỉ toàn là hình ảnh của Đặng Tường Kiệt, cùng với nụ hôn nồng cháy đó.
“Dương Nhược Tình, có người tìm cô ở dưới kia!” có bạn học đi ngang qua hô lên.
Dương Nhược Tình cứ ngỡ là Đặng Tường Kiệt quay lại tìm mình, liền hấp tấp chạy xuống cầu thang, ai ngờ lại là Giang Tân.
Giang Tân nhìn thấy rõ vẻ thất vọng và mất mát lộ rõ trên khuôn mặt cô ta, biết cô ta đang nghĩ gì, trong lòng không khỏi nghẹn lại.
Anh ta biết hết chuyện đang ầm ĩ trong trường, nên đặc biệt đến tìm Dương Nhược Tình, định đưa Dương Nhược Tình đi ăn cho khuây khỏa.
Kết quả là Dương Nhược Tình thấy anh ta lại lộ ra biểu cảm như vậy?
Chẳng lẽ cô ta còn đang hy vọng Đặng Tường Kiệt đến an ủi cô ta sao?
Tuy Giang Tân giận thật, nhưng nhìn thấy cô ta tiều tụy đến vậy thì vẫn xót.
Sau khi đưa cô ta đến nhà hàng sang trọng ăn uống, Giang Tân cũng an ủi cô ta rằng đừng để ý đến lời đồn đại trong trường.
Tối hôm đó anh ta cũng không để Dương Nhược Tình quay về ký túc, mà Dương Nhược Tình cũng chẳng muốn về, muốn ở ngoài tránh bão dư luận.
Thế là tạm thời ở lại chỗ của Giang Tân.
Giang Tân đương nhiên phải “vỗ về” cô ta thật tốt.
Sau khi xong chuyện, anh ta ôm lấy Dương Nhược Tình rồi nói về chuyện anh ta đã mời một ông lang y giỏi:
“Ngày mai theo anh đi khám sức khỏe một chút nhé?”
Dương Nhược Tình đang nằm trong lòng anh ta, nhưng trong đầu lại toàn là hình ảnh của Đặng Tường Kiệt lúc làm “chuyện ấy”.
Cả người vẫn còn lâng lâng, cho đến khi nghe anh ta nói vậy, mới lơ đãng đáp:
“Em đang khỏe mà, khám gì chứ?”
“Trước đây em đi lao động ở vùng quê, chắc chắn sức khỏe bị ảnh hưởng rồi, để thầy thuốc bắt mạch điều dưỡng một chút.” Giang Tân nói.
Nếu không phải cơ thể có vấn đề, thì sao đến giờ Dương Nhược Tình vẫn chưa mang thai?
Dù gia đình đã cho anh ta tiền để sang đây mở xưởng, anh ta cũng bận rộn, nhưng chỉ cần có thời gian là anh ta đến tìm Dương Nhược Tình, cũng không ít lần “cố gắng” rồi…
Nhưng suốt thời gian qua, Dương Nhược Tình vẫn chưa từng mang thai, chưa từng có con với anh ta, điều đó khiến anh ta không thể không lo lắng.
Anh ta chỉ muốn Dương Nhược Tình mang thai con của mình, như vậy thì mới có thể hoàn toàn cắt đứt mối luyến tiếc của Dương Nhược Tình với Đặng Tường Kiệt.
Thế nhưng từ đầu đến cuối, mong muốn ấy vẫn chưa bao giờ thành hiện thực.
Anh ta nghĩ, nhất định là do lúc còn ở quê, cơ thể Dương Nhược Tình đã bị tổn hại, nếu không thì sao mãi không có thai?
Vì bản thân anh ta đã đi khám rồi, cả bệnh viện lẫn Đông y đều nói sức khỏe anh ta hoàn toàn bình thường, không có vấn đề gì.
Vậy thì vấn đề chắc chắn là nằm ở Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình vốn tưởng rằng tình hình ở trường đã là đủ tồi tệ lắm rồi,
Nhưng nào ngờ, đến hôm sau bị Giang Tân dẫn đi gặp một ông lão trung y để bắt mạch,
Dương Nhược Tình mới hiểu thế nào là “sét đánh giữa trời quang”.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Thể trạng cô như vậy, sau này muốn mang thai thì e là rất khó.” vị lão trung y sau khi bắt mạch, chậm rãi nói.
Lời này có nghĩa là: cô ta không thể sinh con nữa.
Cả Dương Nhược Tình và Giang Tân đều sững sờ đến choáng váng.
Giang Tân phản ứng lại đầu tiên, hoàn toàn không thể tin nổi, lập tức nổi giận quát lên:
“Ông đang nói nhăng nói cuội gì đấy? Cô ấy hoàn toàn bình thường, sao lại không thể sinh con?!”
Lão trung y vẫn điềm tĩnh, thong thả trả lời:
“Xem qua mạch tượng thì cô ấy từng mang thai rồi, nhưng không biết vì lý do gì mà lại dùng cách sai lầm để phá thai, dẫn đến tổn thương nghiêm trọng và không thể phục hồi. Cơ thể như vậy rất khó mang thai lại, mà dù có mang thì cũng khó giữ được.”
Giang Tân cuống lên:
“Không được! Ông nhất định phải nghĩ cách, ông nhất định phải có cách! Tổ tiên ông chẳng phải từng là ngự y trong cung sao?!”
“Đúng là tổ tiên tôi từng làm ngự y trong cung thật,” lão trung y vẫn điềm nhiên “nhưng dù có vậy thì cũng không chữa được bệnh của cô ấy đâu. Hai người nên tìm người cao tay hơn đi.”
Giang Tân tức đến mức muốn đập cả tiệm thuốc, nhưng vừa thấy Dương Nhược Tình đứng bật dậy lao ra khỏi cửa, anh ta cũng không kịp nghĩ gì, chỉ vội vã đuổi theo.
“Nhược Tình! Nhược Tình, em đừng lo, chúng ta đi chỗ khác xem thử, tìm chỗ khác xem thử mà!”
Anh ta ôm Dương Nhược Tình vào lòng, cố gắng an ủi.
Dương Nhược Tình vừa khóc vừa nói trong tuyệt vọng:
“Giang Tân… anh đừng tốt với em nữa… em không xứng đâu… em thật sự không xứng…”
Giang Tân ôm lấy khuôn mặt Dương Nhược Tình, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta, vừa lau vừa nói:
“Nhược Tình, em phải tin anh… anh nhất định sẽ tìm được bác sĩ giỏi cho em, nhất định sẽ chữa khỏi cho em… chúng ta nhất định sẽ có con của riêng mình… Lão già kia chỉ là thầy lang dở hơi thôi, đừng nghe lời ông ta!”
Dương Nhược Tình nước mắt giàn giụa, nhưng trong lòng cô ta lại hiểu rõ, vị lão trung y đó y thuật rất cao.
Ông ta không hỏi một câu, chỉ cần bắt mạch là biết cô ta từng mang thai, còn biết rõ cô ta đã phá thai sai cách.
Hồi đó chẳng phải chính là do con tiện nhân Mã Quyên xúi giục cô ta, bảo cô ta leo lên núi để cố tình làm sảy thai đó sao?
Khi ấy cô ta đã có linh cảm, dường như một thứ quan trọng nào đó đã rời khỏi mình mãi mãi.
Chỉ là không ngờ… thứ mất đi ấy… lại chính là khả năng sinh con của cô ta!