Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Chương 391

Mẹ Lý Thái Sơn vốn còn muốn bảo con trai nghỉ ngơi thêm vài ngày.

 

Nhưng Lý Thái Sơn thì không muốn nghỉ, nghỉ cái gì chứ? Cậu rõ ràng biết giờ mình kiếm được bao nhiêu tiền ở miền Nam rồi!

 

Từ nửa cuối năm nay, theo làn gió cải cách thổi vào lòng người, việc kinh doanh của Anh Dã ở bên đó lại càng phát triển.

 

Mà việc làm ăn của Anh Dã càng thuận lợi, thì mấy người như cậu với Cố Quảng Thu, nhận lương cứng kèm phần trăm — càng kiếm được nhiều.

 

Nửa năm cuối, cậu với Cố Quảng Thu mỗi tháng kiếm được hơn 300 đồng, đặc biệt hai tháng gần đây, gần 400 đồng một tháng!

 

Một tháng bốn trăm đồng, là khái niệm gì cơ chứ?

 

Còn sao mà mới tháng Mười mà đã trả được hết tiền mua viện cho Bạch Nguyệt Quý?

 

Dù có mượn thêm một ít từ mẹ, thì phần lớn cũng là tiền vợ chồng cậu tự kiếm ra, cậu kiếm phần lớn, vợ kiếm phần nhỏ.

 

Bây giờ, Lý Thái Sơn chẳng còn nghĩ gì nữa, chỉ một lòng muốn kiếm tiền.

 

Mục tiêu của cậu: trở thành hộ vạn phú.

 

Cậu còn muốn trước khi Anh Dã rút hết kinh doanh ở miền Nam, cậu phải kịp trở thành hộ vạn phú.

 

Con trai giờ chí lớn như vậy, mẹ Lý Thái Sơn cảm khái vô cùng.

 

Bà vừa buôn bán với mợ ngoài rạp phim vừa nói chuyện này:

 

“Hồi trước nó khiến tôi lo không biết bao nhiêu. Hai năm Chu Dã không có ở thôn, nó cứ dính chặt lấy Vương Nhị Anh."

 

"Bây giờ xem xem, hóa ra lại là đứa có tiền đồ nhất trong mấy đứa con tôi, đã có thể tự mua một căn nhà ở thủ đô rồi, thực sự đã đặt chân được ở đây.”

 

Cuối cùng bà chốt hạ một câu:

 

“Con người phải đi theo đúng người! Chính là đi theo Chu Dã, nên mới biết điều, biết phấn đấu như thế!”

 

Mợ cười:

 

“Thế thì bà còn lo cái gì? Với công đức của mẹ chồng bà, đời sau nhà họ Lý không có ai kém cỏi đâu, yên tâm đi!”

 

Nghe vậy, mẹ Lý Thái Sơn cười đến rạng rỡ.

 

Mà nói thật, bà cũng cảm thấy việc con trai mình bỗng dưng có tương lai, được “phúc tinh” chiếu cố như vậy, chắc chắn có liên quan tới phúc đức của mẹ chồng bà.

 

Không thì tại sao bao nhiêu người, Chu Dã không dắt ai, lại chỉ dắt đúng Thái Sơn nhà bà?

 

Công nhận cách suy nghĩ của mẹ Lý Thái Sơn đúng là cũng rất… đặc biệt.

 

Quay lại với Chu Dã.

 

Mang theo lô hàng này đến ga tàu Tây Bắc xong, anh liền gọi điện cho Cơ Tứ gia.

 

Cơ Tứ gia lập tức cho người đi vận chuyển hàng, đưa thẳng đến bách hoá nơi cháu gái ông đang phụ trách.

 

Còn Chu Dã thì được xe con đến đón tận nơi về nhà họ Cơ.

 

Chu Dã đã chuẩn bị trước quà sinh nhật cho Cơ Tứ gia: một chiếc đồng hồ đeo tay, vừa nhìn là biết hàng nhập khẩu cao cấp.

 

Cơ Tứ gia nhìn xong liền cười:

 

“Người khác thì thôi, còn cậu thì không cần chuẩn bị gì cho Tứ ca cả. Sinh nhật hàng năm, cậu có mặt là anh vui rồi.”

 

Nhìn chiếc đồng hồ, ông không khỏi nhớ đến thời còn ở trại cải tạo.

 

Năm đó sinh nhật ông, chỉ lén nói với Chu Dã, chẳng có hy vọng gì đâu, điều kiện như thế thì còn mong gì, chỉ đơn giản là không muốn đến sinh nhật mình mà chẳng ai biết.

 

Ai ngờ Chu Dã chẳng biết xoay ở đâu ra một bát mì trường thọ, đưa tới tận tay cho ông ăn.

 

Cơ Tứ gia đến giờ vẫn nhớ rõ lúc ấy cảm động thế nào.

 

Ngay lúc đó, ông đã nghĩ: nếu mình ra được ngoài, thì nhất định sẽ đối xử tốt với nghĩa đệ này.

 

Vì trong gian khó mới thấy được chân tình,trong hoàn cảnh đó, nghĩa đệ này đúng là đã làm đến tận tình tận nghĩa.

 

Ra khỏi trại cải tạo mà không tìm được Chu Dã, ông vẫn luôn tiếc nuối.

 

Giờ gặp lại rồi, đây chính là em ruột của ông, đến sinh nhật thì chỉ cần đến là đủ, quà cáp gì cũng không cần!

 

Chu Dã cười đáp:

 

“Sinh nhật Tứ ca, không chuẩn bị thì không được, dù là chút lòng thành.”

 

Cơ Tứ gia lại bảo không cần thật, lúc này Chu Dã mới chịu nhận lời.

 

Ngày sinh nhật của Cơ Tứ gia, quả thật là một buổi tiệc cực kỳ long trọng, khí thế bừng bừng.

 

Chu Dã – một gương mặt hoàn toàn xa lạ – vậy mà lại được đứng ngay bên cạnh Cơ Tứ gia.

Mọi người đương nhiên phải xì xào bàn tán.

 

Cơ Tứ gia liền lên tiếng giới thiệu thẳng:

 

“Đây là nghĩa đệ của tôi, sau này mọi người ở bên ngoài, nhớ chăm sóc cho cậu ấy nhiều một chút.”

 

Mọi người nghe xong, ánh mắt nhìn Chu Dã lập tức khác hẳn.

 

Trong buổi tiệc lớn đó, còn có hai “con cá nhỏ” và “con tôm nhỏ” quen mặt: Phó Đại Long và Ngô Phúc.

 

Hai người đều đi theo ông chủ của mình đến dự tiệc.

 

Nhưng cấp bậc của ông chủ họ chẳng đủ tư cách được lên trước, chỉ được ngồi mấy bàn gần cửa, còn bản thân hai người thì thậm chí không có chỗ ngồi, chỉ có thể đứng hầu sau lưng ông chủ.

 

Từ xa, hai người đều nhìn thấy Chu Dã.

 

Nhìn từng gương mặt “tai to mặt lớn” đều niềm nở bắt tay, cười nói với Chu Dã, hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ mừng rỡ:

Hạt Dẻ Rang Đường

 

May mà lúc trước biết điều, nộp quà xin lỗi sớm!

 

Giờ có muốn bám trụ ở đây, chứ nói chi đến chuyện giữ mạng, cũng chưa chắc làm được nếu vẫn chưa xóa được chuyện cũ!

 

Sau tiệc sinh nhật của Cơ Tứ gia, Chu Dã nhận được từ ông ba củ nhân sâm lâu năm.

 

Do chính tay Cơ Tứ gia tặng, bảo anh cứ mang về.

 

Toàn là loại nhân sâm có rễ nguyên vẹn, đào rất khéo, và được bảo quản cực kỳ tốt.

 

Chu Dã từ chối không được, đành phải nhận lấy.

 

Anh cũng sớm nghĩ xong cách sử dụng ba củ nhân sâm này, một củ sẽ biếu cho Ngô Nhị gia, hai củ còn lại dùng để ngâm rượu nhân sâm.

 

Anh vốn luôn nhớ mãi không quên loại rượu nhân sâm ấy, tác dụng của nó tốt đến mức khiến anh ngạc nhiên.

 

Tuy hiện tại vẫn chưa có thời gian quay về, vì bên này còn vài việc phải xử lý, nhưng người không về thì điện thoại vẫn gọi về cho Bạch Nguyệt Quý.

 

Canh đúng giờ mà gọi, biết cô khoảng chín giờ rưỡi tối là làm xong hết mọi việc, chuẩn bị đi ngủ, nên anh tranh thủ bấm số.

 

Bạch Nguyệt Quý vừa nghe chuông đã biết tám, chín phần là ai, tối muộn thế này, ngoài anh ra, còn ai gọi nữa?

 

Quả nhiên, đúng là người kia.

 

Và cũng không ngoài dự đoán, giữa đêm khuya thanh vắng, người này bắt đầu nói mấy lời bậy bạ rồi.

 

Nào là vừa mới rời nhà đã nhớ vợ, nhớ đến không ngủ được, nhớ đến mức “rạo rực”, trong túi đầy “đạn” mà chẳng có chỗ “bắn”, giờ phải làm sao đây?

 

Hay là đêm nay em vào giấc mơ của anh đi, để anh “thử s.ú.n.g từ xa”?

 

Bạch Nguyệt Quý vừa buồn cười vừa bất lực:

 

“Thế thì phiền lắm, không bằng cắt luôn đi cho khỏi lăn tăn!”

 

“Thế sao được! Chẳng lẽ để em phải sống cảnh góa bụa? Em nỡ lòng nào vứt cái bảo bối to thế này à?” Chu Dã cười lầy.

 

Bạch Nguyệt Quý vừa cười vừa mắng yêu.

 

Hai vợ chồng tán tỉnh nhau qua điện thoại suốt nửa tiếng, như thể đôi vợ chồng son mới cưới.

Đến lúc cảm thấy thỏa mãn rồi mới chịu cúp máy.

 

Phía Bạch Nguyệt Quý, cuộc sống vẫn bình thường như mọi ngày, nhưng phía Chu Dã thì… nhớ vợ đến phát điên.

 

Phải nói thật là, hợp tác với Niên Viễn Phương quá đỗi yên tâm.

 

Từ việc sổ sách đến quản lý nhân sự, không cần Chu Dã phải bận lòng, Niên Viễn Phương đều xử lý chu đáo, gọn gàng.

 

Lần này, Chu Dã còn thành lập một công ty ở Tây Bắc, và cho lắp luôn một đường dây điện thoại riêng cho công ty.

 

Vì hiện tại đã có bốn chiếc xe tải lớn, lại có quan hệ làm ăn với không ít ông chủ bên ngoài, nên việc liên lạc qua điện thoại là không thể thiếu.

 

Sau khi lo xong những việc này, Chu Dã mới trở lại Bắc Kinh.

 

Lần trước là cuối tháng Chín về nhà, ở lại mười ngày mới đi miền Nam, rồi từ miền Nam mang hàng lên Tây Bắc.

 

Tuy bận, nhưng tính ra trước sau cũng chỉ khoảng một tháng.

 

So với lần trước xa nhà hai tháng, thì chuyến này đã nhẹ nhàng hơn nhiều.

 

Giữa tháng Mười Một, Chu Dã từ Tây Bắc về lại Bắc Kinh, mang theo ba củ nhân sâm.

 

Một củ được biếu cho Ngô Nhị gia, hai củ còn lại thì anh dùng để ngâm hai chum rượu nhân sâm.

 

Đợi khi nào ngâm xong, anh sẽ mang một chum sang biếu Cậu Cố và mợ, vì hai ông bà rất hợp với loại rượu này, uống vào thì hiệu quả thấy rõ.

Bình Luận (0)
Comment