Vì đã nhận thầu trại nuôi dê, chú Trương liền ở lại trại này luôn, chừng ấy con dê núi mà, tất nhiên phải trông coi cẩn thận.
Thế nên toàn là thím Trương mang cơm tới cho ông ăn.
Cố Quảng Thu nhận lấy cái búa từ tay bố vợ, phụ giúp gia cố lại cánh cửa, vừa làm vừa nói:
“Bố, đàn dê lớn thế nào rồi ạ?”
“Con vào xem đi,” chú Trương đáp.
Cố Quảng Thu đóng xong đinh thì cùng bố vợ vào chuồng dê xem.
Ban đầu chỉ nuôi có hai mươi lăm con, nhưng trong quá trình nuôi thì dê đẻ thêm, bây giờ dê trưởng thành vẫn giữ số lượng hai mươi lăm con, còn dê tơ và dê con thì có khoảng bảy tám con nữa.
Cố Quảng Thu vừa nhìn đã cười: “Bố nuôi dê giỏi quá trời!”
Chú Trương cười đáp: “Cũng chỉ là nuôi cho vui thôi, dê núi dễ nuôi lắm.”
Hai bố con trò chuyện một lúc, Cố Quảng Thu mới nói:
“Bố, hay là mình đừng nuôi nữa? Giờ ngoài kia tình hình không ổn lắm, nuôi nhiều dê thế dễ khiến người ta dòm ngó. Con thì không có ở nhà, lỡ xảy ra chuyện thì làm sao?”
Chú Trương cũng hiểu, giờ không còn kiểm soát chặt nữa, ngoài kia thật sự không yên ổn, chẳng phải vì vậy mà ông mới muốn gia cố lại cửa sao?
“Lần này con về là để đón bố mẹ lên thủ đô ở chung. Cả Xảo Muội và Niên Sinh đều nhớ bố mẹ nhiều lắm.”
Chú Trương có phần do dự, hỏi: “Bây giờ hai đứa sống ổn định rồi à?”
“Mỗi tháng con kiếm được gần bốn trăm đồng, Xảo Muội cũng đảm đang lắm, giờ không bán đậu hũ nữa, chỉ bán trứng trà thôi, mỗi tháng cũng lời hơn hai trăm đồng.”
Đối với bố mẹ vợ, chuyện thu nhập trong nhà không cần giấu diếm, vì hai ông bà chính là những người mong cho gia đình nhỏ của họ sống khấm khá nhất.
“Mẹ con với mẹ Lý Thái Sơn giờ cũng buôn bán nhỏ ngoài đó, Niên Sinh với Tiểu Bác, Tiểu Viên, Đa Đa đều đi học tiểu học rồi, chỉ còn Lâm Lâm với Kế Kế, để bố con trông. Còn có Tiểu Ngư nhà Thái Sơn nữa, bố con cũng trông luôn, một mình lo không xuể đâu.”
Thật ra không hẳn là vậy. Mẹ Lý Thái Sơn buổi chiều mới ra ngoài cùng mợ, lúc đó Kim Tiểu Linh đã rảnh tay trông Tiểu Ngư rồi. Nếu thật sự cần người giúp, còn có cháu gái Lý Đại Ni hỗ trợ.
Chỉ là Tiểu Ngư với Kế Kế chơi thân, thích sang nhà họ Chu chơi đồ chơi, Lâm Lâm cũng hay đi cùng.
Nhưng vì muốn mời bố mẹ vợ lên thủ đô sống cùng, nên đành nói vậy.
Hai ông bà ở quê, thật sự khiến người trong nhà không yên tâm.
Nghe con rể nói thu nhập ổn định, con cháu cũng mong nhớ cần đến ông bà, thì còn gì mà không đồng ý nữa?
Hạt Dẻ Rang Đường
Họ mà lên thủ đô, cũng có thể giúp con gái một tay.
Ngay hôm sau, Cố Quảng Thu đi liên hệ người mua.
Đàn dê được bán theo giá thu mua, còn hai con lợn thì anh mời đồ tể trong xã đến mổ.
Tặng đồ tể một cái đầu lợn với một bộ lòng làm phí cảm ơn, còn lại thì anh mang ra công xã bán, dẫn bố vợ theo cùng, anh bán thịt, bố vợ thu tiền.
Lúc đó trong nhà được phép g.i.ế.c lợn, sau khi mổ có thể tự mang đi bán lẻ. Không cần tem phiếu thì một cân thịt có thể bán tới chín hào.
Nếu để người khác đến tận nơi thu mua, thì chỉ theo giá lợn sống, mỗi cân bốn hào rưỡi, chênh lệch phân nửa là ở đây.
Lợn mẹ vợ nuôi rất béo, mỗi con nặng tới hơn 180 cân, bán lẻ thì số tiền chẳng ít.
Tuy hơi phiền, nhưng chỉ có hai con lợn, tất nhiên phải tự bán thì mới xứng công sức, nuôi được động vật tới thế không dễ gì.
Còn dê thì không được, vì quá nhiều, cả dê lớn dê nhỏ cộng lại hơn ba mươi con, chỉ có thể bán sỉ cho người ta.
Nhưng giá này còn cao hơn giá ở trạm thu mua tận hai hào.
Là Cố Quảng Thu sau khi so giá mới quyết định bán cho người ngoài.
Còn hơn bảy mươi con gà cũng bán hết luôn.
Gà thì bán cho Đào Ngoã Phiến, chở lên thành phố bán rất được giá.
Hai con lợn bán lẻ được gần ba trăm đồng.
Đàn dê lớn bé bán được hơn ba trăm, gần bốn trăm đồng.
Hơn bảy mươi con gà bán được hơn hai trăm đồng.
Tổng cộng dê, lợn và gà bán được gần một ngàn đồng.
Ở nông thôn thì đây đúng là một khoản tiền lớn.
Sở dĩ có được số tiền đó là bởi từ đầu năm đến nay, giá thịt các loại như dê, lợn, gà đều có xu hướng tăng nhẹ.
Hơn nữa, thịt cũng rất được ưa chuộng trên thị trường.
Ví như Cố Quảng Hạ nuôi mười con lợn, thì lần này đúng là nuôi trúng thật rồi.
Bởi vì vợ Cố Quảng Hạ chăm sóc rất chu đáo, nên cả mười con lợn năm nay đều có thể xuất chuồng.
Cố Quảng Hạ biết em trai mình đã về, cũng không nói nhiều, liền mổ một con lợn bán đi. Đúng lúc Cố Quảng Thu chuẩn bị dẫn chú thím Trương lên Bắc Kinh, anh liền tranh thủ mang tiền đến đưa cho em.
“Em còn định trước khi đi quay về một chuyến, không ngờ anh cả lại biết tin nhanh vậy.” Cố Quảng Thu nói.
“Nếu không phải Triệu Mỹ Hương quay về kể, thì anh cũng không biết em đã về rồi đấy.” Cố Quảng Hạ cười đáp.
Nhưng khi thấy em trai giờ đã hoàn toàn hồi phục, ngay cả giọng nói cũng đã chữa khỏi, anh thật lòng mừng cho em.
Sau vài câu thăm hỏi, anh liền lấy tiền ra, không chỉ trả lại 100 đồng đã mượn trước đó, mà còn đưa thêm 20 đồng nhờ em trai mang lên cho bố mẹ tiêu vặt.
Cố Quảng Thu cười nói:
“Giờ mẹ đang cùng mẹ Lý Thái Sơn làm ăn rồi, tự kiếm tiền tự tiêu, em với em họ đưa tiền mẹ cũng chẳng lấy.”
“Cứ đưa cho mẹ đi, năm nay anh không giúp đỡ được gì, coi như chút tấm lòng của anh.” Cố Quảng Hạ rất kiên quyết.
Cố Quảng Thu cũng nhận lấy, rồi nhắc đến chuyện buôn bán thịt lợn năm nay.
Cố Quảng Hạ cười nói:
“Cũng nhờ có em với em dâu ủng hộ, chứ không thì anh làm sao làm được vụ này.”
Năm nay thịt lợn bán được giá, sao mà Cố Quảng Hạ không vui cho được?
Dù sao thì anh cũng nuôi tận mười con lợn.
Nhưng anh cũng không quên lúc trước qua mượn năm mươi đồng, em dâu Trương Xảo Muội đã hào phóng đưa cho hẳn một trăm đồng.
Em trai và em dâu đúng là không chê vào đâu được.
Nhưng anh cũng không thể làm người vô ơn, biết em trai về, tất nhiên phải tranh thủ mổ một con lợn bán đi, đem tiền đưa cho kịp.
Giờ còn lại chín con lợn, tạm thời chưa bán, anh định để dành tới cuối năm rồi mới mổ, lúc đó giá thịt chắc chắn sẽ cao hơn.
Anh ở lại chơi một tiếng đồng hồ rồi mới về.
Vừa về đến nhà, vợ anh đã vội hỏi:
“Quảng Thu thật sự chữa khỏi giọng rồi à?”
Cố Quảng Hạ gật đầu:
“Khỏi rồi, không còn vấn đề gì hết.”
Vợ anh không nhịn được nói:
“Bên ngoài thành phố lớn rốt cuộc là chỗ thế nào chứ? Câm hơn hai chục năm, vậy mà đi một chuyến là chữa khỏi luôn?”
Cố Quảng Hạ lập tức mắng:
“Ai câm? Cô mới là câm đấy! Quảng Thu nhà tôi đâu phải câm thật, chỉ là bị sốt cao làm tổn thương thanh quản thôi, đến bệnh viện lớn thì đương nhiên chữa khỏi được!”
Vợ anh bị mắng một trận thì có hơi xụ mặt, lại nói tiếp:
“Thế giờ đứa con trai út của Quảng Thu còn phải mang họ Trương nữa không? Giờ nó chữa khỏi rồi, lại còn đi theo em họ làm ăn giỏi thế kia.”
“Cô tưởng ai cũng như cô, qua cầu rút ván chắc? Quảng Thu có thể vì chữa khỏi giọng mà nuốt lời sao? Mấy chuyện đó đã nói rõ từ trước khi cưới rồi!”
“Hồi đó là vì có khuyết điểm, giờ Quảng Thu đâu còn gì khác biệt nữa, cháu nội nhà họ Cố sao lại mang họ Trương?”
“Lo mà đi nuôi lợn của cô đi, lo chuyện bao đồng làm gì!”
“…”