“Thật ra mọi người đều rất quen thuộc, lúc trước mọi người cũng không có chuẩn bị gì đặc biệt, chỉ làm chút hải sản, mua ít thịt gà, làm thêm rau xanh khoai tây gì đó, vài món nhà làm là được rồi.”
Những người ở trong khu ký túc xá gia đình, có ai mà không vướng bận gia đình, cuộc sống của mọi người đều khó khăn, bây giờ có đồ để ăn là đã rất tốt, nên không có cầu kỳ như thế.
Cô ấy lại nói: “Chỉ tiếc là gần đây không có cách nào đi biển bắt hải sản được, nếu không là ăn hải sản thỏa thích, em cứ xem trong vườn nhà chị có rau gì, cần cái nào em cứ hái đi.”
Ôn Như Ý ngại không lấy, họ mới kết hôn gần đây, trong tay vẫn còn chút tiền, mua ít rau vẫn được, sau khi từ chối Kim Quế Hoa, cô về nhà.
Đến tối, Lý Linh bên này cũng biết chuyện ngày mai nhà họ Tần tổ chức ăn mừng nhà mới, bà ta cười nói với Vu Vĩ Đào: “Ôn Như Ý không biết làm gì cả, với tay nghề nấu nướng đó của Tần Trí Viễn, còn không bằng mời ở nhà ăn đấy, tự giày vò bản thân, tôi sợ lãng phí số thức ăn đó.”
Vu Vĩ Đào cũng khá quý Tần Trí Viễn, mặc dù họ không thể trở thành thông gia, nhưng cảm thấy cũng không nên có ân oán gì, cho nên ông ấy rất không vui khi Lý Linh chen vào chút chuyện đó của nhà họ: “Đó là chuyện của nhà người ta, có liên quan gì đến chúng ta, em bận tâm làm gì?”
Lý Linh vừa nghe thấy lời này lập tức không vui: “Anh nói vậy là có ý gì, sao mỗi lần em nói người ta vài câu là anh nói em?”
Vu Vĩ Đào lạnh nhạt nói: “Anh không có ý gì cả, chỉ nghĩ lòng đố kỵ của em mạnh như thế, làm như sợ người khác không biết vậy, không phải chỉ là không trở thành thông gia thôi sao, đừng cứ nhắm vào người ta mãi, sống tốt cuộc sống của mình, đừng lúc nào cũng tới gần người ta.”
Bị nói trúng tim đen, Lý Linh nghẹn họng, vẫn chưa đáp lại ông ấy lại nghe ông ấy nói: “Đông Ny ra ngoài diễn xuất cũng sắp về rồi, tốt nhất em trông chừng nó một chút, đừng để nó chạy đến bên này làm mất mặt.”
Lý Linh hừ một tiếng trong lòng: “Anh yên tâm, gặp phải thành phần đó, Đông Ny không cần.”
Sự tranh chấp của hai vợ chồng họ, Ôn Như Ý không hề biết, buổi tối cô cùng với Tần Trí Viễn xác nhận lại danh sách nguyên liệu thức ăn cần mua, sáng ngày hôm sau, sau khi làm xong chút việc cuối cùng ở sân vườn, cô lại hẹn Kim Quế Hoa ra ngoài đi trạm rau, trạm rau cũng ở gần hợp tác xã mua bán, bên cạnh chính là xưởng thực phẩm phụ, ở đây xem như là một quảng trường mua sắm kiểu nhỏ.
Tối hôm qua Ôn Như Ý đã viết sẵn cần mua những đồ gì rồi, chỉ dựa theo danh sách và mua đồ, mua đến cuối, phát hiện quả nhiên vẫn là hải sản rẻ nhất.
Sau khi mua đồ xong, Kim Quế Hoa cùng với cô xách đồ về nhà, có lẽ là sắp tan làm rồi, trên đường có không ít người tụ tập với nhau trò chuyện, lúc hai người sắp đến cửa nhà thì nhìn thấy Lý Linh cùng với vài nữ đồng chí nói nói cười cười bước ra từ khu ký túc xá gia đình.
Lý Linh nhìn thấy họ, cười cười lên tiếng: “Nghe nói nhà cô sắp mời khách, có cần tôi giúp đỡ cứ nói một tiếng.”
Ôn Như Ý sẽ không tìm bà ta giúp đỡ đâu, trực tiếp từ chối: “Không cần đâu, buổi chiều Trí Viễn sẽ về phụ giúp tôi.”
Lời của cô vừa dứt, bên cạnh có một người phụ nữ trẻ tuổi bèn trực tiếp kêu lên: “Cô chính là người vợ mới của Tần Trí Viễn đó sao?”
Ngữ điệu của cô ta mang vài phần cao cao tại thượng, Ôn Như Ý bất giác quan sát cô ta vài cái, phát hiện mình không quen biết cô ta, nhưng nhìn tướng mạo của cô ta, có vài phân giống với Lý Linh, nên vừa nhìn đã có thể đoán được cô ta là ai.
Ôn Như Ý giả vờ không biết: “Cô là?”
Người phụ nữ không đáp lại, ánh mắt quan sát cô, khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp ở phía đối diện, cô ta nắm chặt tay.
Mười giờ tối hôm qua cô ta mới đi diễn ở ngoài về, kết quả vừa về tới đã nghe người trong ký túc xá nói Tần Trí Viễn kết hôn, lúc đó cô trực tiếp lao xuống dưới lầu định qua bên này thăm dò mọi chuyện, nhưng ký túc xá đóng cửa, cả đêm cô ta ngủ không ngon, mới sáng sớm đã chạy đến đây, kết quả đợi đến bây giờ mới nhìn thấy người.
Thấy cô ta không nói, Kim Quế Hoa vội nói: “Cô ta là Lý Đông Ny, cháu gái của đồng chí Lý Linh.”
Lý Đông Ny lúc này mới cười nói: “Phải, tôi là Lý Đông Ny, cô chính là vợ trong truyền thuyết của phó đoàn trưởng Tần nhỉ?”