Lúc trước nhà họ Ôn kinh doanh với phạm vi rất rộng, loại hình thực phẩm cũng có can thiệp, Tần Trí Viễn nghe cô nói xong cũng không có nghi ngờ gì, chỉ nhướng mày nói: “Được, thế ngày mai anh đi nói chuyện với chính ủy, đợi sau khi về em hỏi rõ ràng rồi anh mới nói tình hình bước tiếp theo như thế nào.”
Ôn Như Ý thấy anh nhanh như vậy đã đồng ý, trong lòng vui mừng, cô ngã vào lòng anh và hôn lên má anh hai cái: “Nếu như chuyện này thành công, ghi cho anh công lớn!”
Cú ngã này đã ngã ra vấn đề, Tần Trí Viễn chạm vào cơ thể mềm mại của cô, mỗi một nơi trên người đều sắp sung huyết, anh ôm người phụ nữ trong lòng, lực cánh tay siết chặt từng chút một, anh nuốt nước bọt, hỏi: “Cái đó của em khi nào hết vậy?”
Ôn Như Ý mới đầu vẫn không biết anh nói cái gì, cho đến khi cảm giác cơ thể mình hình như bị cái gì đó cứng cứng đ.â.m vào nên mới phản ứng lại, cô lập tức đẩy anh ra, lườm anh một cái: “Anh đừng có nghĩ lung tung đấy, hôm nay em mệt c.h.ế.t đi được, bây giờ tay cũng còn nhức mỏi đấy, anh nhịn thêm hai ngày đi.”
Tần Trí Viễn nhìn cô, sắc mặt càng ngày càng đỏ: “Thế, nếu như không nhịn được thì làm sao?”
Ôn Như Ý biết ngay anh sẽ nói như thế này, cô bĩu môi hừ một tiếng: “Thế anh đi tắm nước lạnh đi, trấn tĩnh lại.”
Tần Trí Viễn không nói gì, chỉ nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ to gan, còn Ôn Như Ý thì bị anh nhìn chằm chằm, đột nhiên phản ứng lại rồi, lập tức đạp anh một cái: “Này, anh là đồ lưu manh, mau tránh xa em ra.”
Tần Trí Viễn nắm lấy cái chân trắng nõn của cô, cười nhẹ một tiếng: “Đang yên đang lành tại sao em lại chửi anh?”
Ôn Như Ý kéo cái chân bị anh nắm ra, nghiến răng nói: “Anh đừng giả vờ vô tội, đừng nghĩ rằng em không biết anh đang nghĩ cái gì.”
Tần Trí Viễn kéo cô lại, một tay kéo cô vào lòng khóa cô lại: “Thế em nói anh nghe thử, bây giờ anh đang nghĩ cái gì?”
Ôn Như Ý ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh, ngửi hơi thở lạnh thấu xương của anh, cảm nhận được cơ thể nóng như lửa đốt của anh, cảm giác bản thân nếu như cứ dán vào anh như thế này, thật sự gặp họa rồi!
Cô chớp chớp mắt: “Anh đang nghĩ gì em không biết, nhưng em nhớ ra rồi, vừa nãy em vẫn chưa đánh răng, tối nay ăn quá nhiều đồ cay, bây giờ miệng em đột nhiên cay quá.”
Khóe môi Tần Trí Viễn giật giật, còn nói cô không biết, thì ra cái gì cô cũng hiểu, chính là một tiểu sắc nữ: “Anh không tin!”
Ôn Như Ý chu miệng với anh: “Không tin thì anh hôn thử xem.”
Tần Trí Viễn trực tiếp hôn cô, cũng không biết có phải là lời nói của cô có tác dụng hay không, lúc này anh cảm giác ở miệng hình như có hơi cay thật, anh khẽ trừng mắt nhìn người phụ nữ: “Em chưa đánh răng thật à? Không phải đã tắm rửa rồi sao?”
Ôn Như Ý giãy giụa ra khỏi người đàn ông, cô thu dọn giấy báo, cười híp mắt nói: “Đương nhiên là giả rồi, ai tắm mà không đánh răng? Nhưng mà miệng em vẫn cay!”
Tần Trí Viễn nghiến nghiến răng, trong lòng có chút khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn dẹp bỏ tâm tư đồi trụy đó: “Thế lần sau em nấu ăn bỏ ít ớt thôi.”
Ôn Như Ý nghe vậy lập tức nhớ lại chuyện lúc nãy bị gác lại: “Nấu cái gì mà nấu, trước khi kết hôn không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao, anh phải giặt quần áo, nấu cơm, làm việc nhà, sau này em cũng là người làm việc lớn, làm sao mà mỗi ngày có thể hầu hạ anh ăn cơm được, cho nên, nếu như chúng ta không có thời gian rảnh thì đều phải ăn ở căn tin.”
Tần Trí Viễn không vui lẩm bẩm: “Làm gì có người đàn ông nào ngày nào cũng ăn cơm ở căn tin, truyền ra ngoài không phải khiến người ta cười cho sao?”
Ôn Như Ý vừa thấy anh định nuốt lời, lập tức chống eo nói: “Ai nói người kết hôn rồi không thể ăn cơm ở căn tin, chúng ta mới kết hôn chưa được nửa tháng nữa đấy, bây giờ anh muốn nuốt lời phải không?”
Tần Trí Viễn lập tức nín thở, rất nhanh nói: “Anh không có nói như vậy.”
Ôn Như Ý đưa tay ra chọt chọt vào n.g.ự.c anh: “Thế không phải xong rồi sao, đại trượng phu hành đắc chính, tọa đắc đoan*, nói thì phải giữ lời, nếu không rất dễ bị mất vợ đấy.”
*Nguyên văn Hành đắc chính, tọa đắc đoan “行得正, 坐得端”: nghĩa hẹp là đi đường người phải thẳng, lúc ngồi phải ngay ngắn. Nghĩa rộng là phải cư xử quang minh lỗi lạc, phải chính trực, không làm việc trái lương tâm, không theo bàng môn tà đạo.
Nói xong, cô trực tiếp kéo dây đèn đầu giường: “Tắt đèn, đi ngủ!”
Tần Trí Viễn: ...
Tối nay thật sự là anh không hời được gì cả.