Lý Linh đương nhiên cũng biết chuyện sắp thành lập nhà máy, nhưng mấy ngày trước bà ta vì chuyện của Ôn Như Ý mà bị Vu Vĩ Đào mắng cho một trận, lúc này còn đang sầu đấy, nghe thấy có người hỏi Ôn Như Ý, trong lòng cười chế giễu một tiếng: “Mấy người bớt đánh giá cao cô ta đi, cô ta mới tới đảo này chưa được mấy ngày, làm trung gian cái gì, đều là do đoàn ba làm đấy.”
Mọi người ngây người một lúc, họ cũng không biết rốt cuộc là ai làm trung gian, nhưng lần này Ôn Như Ý đi theo dẫn người cả quá trình, đây là điều mọi người đều nhìn thấy, cho nên cũng không so đo với bà ta vấn đề này, nói tiếp: “Thế chắc chắn cô ấy sẽ biết nhiều hơn chúng ta, cô ở cạnh cô ấy thì về cô đi hỏi thử đi, nhà máy này chỗ chúng ta có phải thật sự sắp thành lập không?”
Trong lòng Lý Linh càng nổi nóng hơn, chẳng phải chỉ là dẫn người dạo vài vòng thôi sao, mấy người này thật sự xem Ôn Như Ý là lãnh đạo sao, cô ta có thể biết được gì chứ, trong đầu mấy người này đều là keo hồ hay sao: “Cô ta có thể biết được gì chứ, còn không bằng bảo lão Vu nhà tôi đi hỏi chính ủy Cao đấy.”
Mọi người nghe bà ta nóng nảy nổi giận, cũng lười hỏi tiếp nữa, đợi lần sau họ tìm thời gian tự đi hỏi Ôn Như Ý. Lý Linh nói xong cũng tức hồng hộc về nhà, nhìn thấy Vu Vĩ Đào ở nhà, bèn hỏi vấn đề lúc nãy, Vu Vĩ Đào cũng trực tiếp nói: “Em muốn biết chuyện này thì phải đi hỏi Ôn Như Ý, lần này thật sự là cô ấy làm trung gian.”
Lý Linh nghe ông ấy nói xong, sắc mặt tái nhợt: “Là cô ta làm trung gian thật à? Cô ta không phải muốn làm gián điệp gì đó chứ?”
Vu Vĩ Đào nghe vậy nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ngay cả bộ đội cũng đã đồng ý cho cô ấy làm, sao em lại nghĩ người ta xấu xa như thế?”
Lý Linh hừ một tiếng trong lòng, Ôn Như Ý là người có thành phần gia đình tư bản, lúc này gia đình tư bản không phải loại người tốt gì, ai biết được trong lòng cô sẽ có chủ ý xấu gì, đương nhiên, những suy nghĩ này bà ta sẽ không nói ra trước mặt Vu Vĩ Đào: “Em cũng là vì lo lắng nhà máy có thể được thành lập hay không mà, đoàn 2 của các anh cũng có nhiều người chưa có công việc.”
Điều này là sự thật, Vu Vĩ Đào trực tiếp nói: “Cái này em không cần lo nữa, cho dù phân xưởng của người ta không chọn chỗ chúng ta, chúng ta cũng muốn tự thành lập nhà máy.”
Lý Linh nghe đến đây thì hiểu rồi, phân xưởng của người khác quả thực là Ôn Như Ý làm trung gian, nhưng nếu như người ta không nhìn trúng chỗ của bọn họ, thế thì bộ đội cũng muốn tự thành lập một nhà máy mới!
Thế thì đương nhiên, bà ta hi vọng lần này Ôn Như Ý làm trung gian không thành công, phân xưởng gì đấy cũng đừng mở ở đây, nếu không sau này Ôn Như Ý chắc rất đắc ý trong khu ký túc xá gia đình này mất?
Ở kế bên nhà họ Tần, Kim Quế Hoa cũng đang hỏi Ôn Như Ý vấn đề giống như vậy, Ôn Như Ý vừa mới tiễn Hạ Chí Cương về, cho nên cũng không biết hợp tác có thể thành công hay không, cô chỉ an ủi Kim Quế Hoa: “Chị yên tâm đi, chị Quế Hoa, cho dù người ta không chọn chỗ chúng ta làm phân xưởng, thì chúng ta nhất định cũng có thể tự thành lập nhà máy, chị cứ an tâm đợi tới ngày đi làm đi.”
Giống như miếng bánh từ trên trời rơi xuống, Kim Quế Hoa kêu “ôi chao” mấy tiếng liên tục, phải biết là, cô ấy đến đảo 3 năm rồi, trong một năm rảnh rỗi, quả thực không có chuyện gì làm cô ấy mới sinh đứa thứ hai, nếu như cứ tiếp tục rảnh rỗi như vậy, có thể cô ấy sẽ nghĩ đến sinh đứa thứ ba: “Thế, thế chị đợi tin tốt của các em!”
Ôn Như Ý cũng đang đợi, nhưng mà càng đợi càng không thấy đâu, hai ngày trôi qua, Hạ Chí Cương bên kia chưa có trả lời, cô có chút ngồi không yên, muốn đi gọi điện thoại, nhưng cô lại cảm thấy nếu như bây giờ mà đi gọi điện thoại, thì có vẻ như là đang ép người ta, cho nên cuối cùng cô do dự, không đi gọi điện thoại nữa.
Hai ngày nay Lý Linh cũng luôn quan sát cô, thấy cô vẫn chưa nhận được câu trả lời, trong lòng bà ta cuối cùng cũng thở phào một hơi, còn đặc biệt chạy qua hỏi cô: “Như Ý, chuyện thành lập phân xưởng đó của cô có kết quả chưa thế, đoàn 2 của chúng tôi có rất nhiều người hỏi tôi, tôi không biết phải trả lời họ như thế nào đấy.”