Cho nên buổi tối sau khi từ Hội chợ về, mọi người ăn cơm xong, Ôn Như Ý vác bụng bầu đi dạo trong khách sạn, không cẩn thận lại tình cờ gặp vài người khác mà hôm nay chưa ký hợp đồng, cô trò chuyện với họ, chưa tới hai tiếng đồng hồ, cô lại lấy được đơn hàng 8 vạn.
Phùng Ngọc Phân quả thực là yêu Ôn Như Ý c.h.ế.t đi được, tối qua họ còn lo lắng ngủ không được, không ngờ hôm nay đã đánh được một trận lội ngược dòng tuyệt đẹp, những cái khác không nói, cứ tiếp tục tình hình này, mục tiêu nhiệm vụ xuất khẩu của họ năm nay nhất định có thể hoàn thành.
Cô ấy ôm chầm Ôn Như Ý, hận không thể hôn vài cái: “Như Ý, cô thật quá sự lợi hại rồi!”
Những người khác cũng phụ họa theo, khen ngợi cô một cách rất thành tâm, so với những người này, Ôn Như Ý điềm đạm hơn nhiều, mặc dù hôm nay bán được không ít, nhưng sau này có thể bán được bao nhiêu, đó mới là điều cô cần suy nghĩ, đợi sau khi cô có thành tích, xem sau này Trần Kim có còn dám chèn ép cô không!
Tối hôm đó những người khác phấn khích có chút không muốn đi ngủ, sau khi Phương Tiền Tiến gọi điện thoại cho xưởng chính báo cáo, quay về còn muốn kéo Ôn Như Ý đi tổng kết một chút tâm đắc, nhưng trực tiếp bị Phùng Ngọc Phân từ chối rồi: “Chủ nhiệm Phương, cô ấy vác cái bụng đứng cả ngày trời, cũng nói cả một ngày, sắp mệt c.h.ế.t rồi còn tổng kết gì chứ, đi ngủ trước, những cái khác ngày mai tính.”
Lúc này Phương Tiền Tiến mới bỗng nhiên tỉnh ngộ mà ồ một tiếng, quả thực là anh ta quá vui mừng, cho nên nhất thời quên mất Ôn Như Ý là một bà bầu!
Trong những ngày tiếp theo, Ôn Như Ý lại giống như lúc trước, mỗi ngày đúng giờ đến Hội chợ Canton thương lượng, có thể ký hợp đồng trong ngày thì cơ bản đều ký rồi, không giải quyết xong cũng đều để lại phương thức liên hệ, còn gửi rất nhiều hàng mẫu đi, lượng khách những ngày sau càng ngày càng ít, số tiền có thể kiếm được cũng không bằng trước kia, có vài đơn là đơn nhỏ, có lẽ là đơn hàng mang tính thăm dò, rất có triển vọng, Ôn Như Ý đều bảo Phùng Ngọc Phân bọn họ ghi chép lại.
Hội chợ diễn ra trong vòng 10 ngày, số tiền đơn hàng mà họ đã ký hợp đồng đã có hai trăm mười hai vạn, còn đơn hàng khoảng ba mươi vạn vẫn đang xem chừng, nhưng mà bây giờ Phương Tiền Tiến đã không gấp nữa, bởi vì họ đã hoàn thành gấp đôi mục tiêu xuất khẩu.
Anh ta không dám nói chiến thắng vĩ đại này hoàn toàn là nhờ công lao của Ôn Như Ý, nhưng chắc chắn có hơn một nửa là do cô thương lượng được, cô đúng là cứu tinh của anh ta mà! Lần này họ không những giữ được cơ hội tham gia Hội chợ vào lần sau mà tiền thưởng cuối năm nhất định sẽ được tăng thêm.
Vui mừng, thật là vui mừng!
Khi Hội chợ kết thúc, Phương Tiền Tiến đại diện công xưởng mời mọi người đi nhà hàng ăn một bữa cơm, anh ta bảo nhà hàng dọn những món ngon nhất ra, thậm chí trên bàn ăn còn đề nghị ngày mai mọi người cùng chơi thêm một ngày ở Dương Thành rồi về, chi phí đều do xưởng chính chi trả!
Nhưng mà gần đây Ôn Như Ý làm việc quá tải, khẩu vị cũng không bằng lúc trước, đối với những món sơn hào hải vị này cô cũng không hứng thú bao nhiêu, đối với cuộc đi chơi vào ngày mai càng không hứng thú, nếu như cô đi thêm một ngày nữa chân của có thể sắp phế mất, hơn nữa lúc quay về còn phải ngồi xe cả một ngày, cô nhất định sẽ lại nôn ói, cho nên cô trực tiếp từ chối ý tốt của Phương Tiền Tiến.
Phương Tiền Tiến cũng không miễn cưỡng cô, sau khi ăn cơm xong, anh ta về đến khách sạn gọi điện thoại cho xưởng chính báo cáo một vài tình hình bên này, nói với Hạ Chí Cương về tổng số tiền giao dịch mà họ lấy được.
Gần đây Hạ Chí Cương cũng luôn quan sát tình hình ở Hội chợ Canton, vài ngày trước anh ấy đã biết họ giao dịch khá tốt, bây giờ nghe thấy Phương Tiền Tiến báo cáo thì bỗng chốc trở nên trầm lắng.
Số tiền hơn hai trăm vạn đấy, đây là con số gì chứ? Năm ngoái hình như họ mới thương lượng được hơn bảy mươi vạn thôi, kết quả mùa Xuân năm nay trực tiếp lên gấp ba rồi?
Họ làm được bằng cách nào vậy? Rốt cuộc là thương lượng như thế nào mà có thể có khoảng cách lớn như vậy?
Ồ, đúng rồi, vừa nãy Phương Tiền Tiến có nhắc Ôn Như Ý với anh ấy, hơn một nửa số tiền này là nhờ Ôn Như Ý thương lượng được.