Nhưng bây giờ anh chỉ có thể quan sát cô, cô gầy đi, trông cái bụng cảm giác to hơn trước nhiều, anh không kìm được mà nói: “Sao em gầy đi nhiều vậy? Gầy đến nỗi trông bụng to hơn lúc trước nhiều.”
Ôn Như Ý cũng cảm thấy mình gầy hơn chút, nhưng bây giờ cũng không thể nói mấy lời này với anh ở cổng xưởng được: “Cũng được mà, có gầy đâu? Bây giờ con đã hơn sáu tháng rồi đấy, bụng có thể không to sao?”
Phùng Ngọc Phân cũng cười nói: “Anh yên tâm, mấy hôm nay cô ấy mệt, nghỉ ngơi vài ngày, ăn đồ ngon vào là lên cân lại ngay, bây giờ tôi đã đưa người về an toàn cho anh rồi đấy nhé.”
Tần Trí Viễn ho nhẹ một tiếng, nhìn Ôn Như Ý nói: “Thế em về nhà với anh bồi bổ.”
Ôn Như Ý khẽ cười: “Em vào trong bàn giao một lát, anh đợi em.”
Ôn Như Ý cùng với Phùng Ngọc Phân vào văn phòng, Trần Kim cũng có ở đó, nhìn thấy hai người họ quay về, anh ta ngây người một lát, sau đó mới cười nói: “Chúc mừng cô nhé, đồng chí Ôn Như Ý, lần này cô lập được công lớn, xưởng chính rất vui mừng, xem ra xưởng trưởng như tôi cũng phải phục cô.”
Anh ta nói lời chúc mừng, nhưng giọng điệu lại có vài phần kỳ quái, Ôn Như Ý cười cười nói: “Thì ra lúc trước xưởng trưởng Trần vẫn luôn không phục tôi?”
Trần Kim lập tức nghẹn họng, qua một lúc sau, anh ta lại cười nói: “Sao nói như vậy được, lúc trước là do tôi không đủ hiểu cô, bây giờ thì càng phục cô hơn, quả nhiên là người xuất thân từ bộ đội, làm việc chính là hăng say.”
Ôn Như Ý biết anh ta có thành kiến rất lớn với mình, bây giờ nói lời này chẳng qua chỉ là ngoài mặt như vậy, nên cô cũng lười lượn vòng với anh ta nữa, cô chỉ cười nói: “Nếu đã như vậy, tôi có thể nghỉ ngơi hai ngày không?”
Trần Kim gật đầu: “Có thể, đương nhiên có thể rồi, hai người các cô hôm nay về nghỉ ngơi trước đi, việc trong xưởng cứ giao cho tôi.”
Ôn Như Ý đặt đồ xuống rồi rời đi, Trần Kim nhìn hai người họ ra ngoài, ánh mắt sầm xuống, mặc dù anh ta không đến Hội chợ Canton, nhưng mấy ngày hôm nay vẫn luôn theo dõi chuyện ở bên kia, biết được Ôn Như Ý lần này đã lập được công lao ở Hội chợ Canton, người ở xưởng chính vô cùng ca tụng cô, đến lúc đó nhất định sẽ không thiếu phần thưởng của xưởng chính, cũng không biết xưởng chính sẽ thưởng cho cô cái gì đây?
Nếu là phần thưởng vật chất thì cũng được, chỉ sợ cho cô các loại thực quyền, nếu như sau này xưởng chính cho Ôn Như Ý bước vào tầng lớp quản lý toàn diện của Phúc Nhân, vậy sau này nói không chừng anh ta cũng phải xem mặt cô mà hành sự rồi?
Nghĩ đến đây, anh ta lập tức gọi điện thoại cho bạn tốt của mình, hỏi xưởng chính bên kia có thái độ như thế nào với Ôn Như Ý.
Chỉ là chuyện mà anh ta hỏi, người bạn tốt kia cũng không biết, chỉ nói: “Cuộc họp tổng kết diễn ra rất náo nhiệt, biểu dương từng người một, còn cụ thể phần thưởng là gì thì tôi cũng không biết.”
Trần Kim không nghe ngóng được tin tức gì, cũng chỉ có thể bỏ qua, lòng nghĩ thầm, xưởng chính chắc sẽ không rộng lòng như thế, để Ôn Như Ý lấy được thực quyền quản lý, dẫu sao thì họ là nhà máy chi nhánh của Phúc Nhân, Ôn Như Ý chỉ là một người mới, mà còn là người của bộ đội bên kia!
Anh ta suy nghĩ như vậy, Ôn Như Ý không hề biết, sau khi ra khỏi nhà máy, cô được Tần Trí Viễn đưa về nhà, hơn nửa tháng không về nhà, trong nhà cũng không có gì thay đổi, chỉ có điều là giường và xe đẩy của em bé mà lúc trước Tần Trí Viễn nói, đã được giao đến.
Ôn Như Ý nhìn giường và xe đẩy của em bé được làm rất tinh xảo, còn quét sơn, trông rất bóng loáng, cô không kìm được mà sờ quanh: “Anh đã làm xong cả rồi sao?”
Triệu Tú Hoa dọn cơm lên bàn, nghe thấy lời này thì nói: “Sau khi con đi vài ngày Trí Viễn mang về, đợi để một thời gian, đến lúc con sinh là có thể trực tiếp dùng rồi.”
Tần Trí Viễn xoa xoa bụng của cô: “Anh đã đếm ngược rồi, còn hơn một trăm ngày là bảo bối ra đời.”
Ôn Như Ý cười cười: “Còn chưa chắc có thể sinh đúng ngày đấy, lỡ như sinh muộn hoặc là sinh sớm hơn.”
Triệu Tú Hoa cũng lo lắng cái này, bây giờ cô đã xem như là bước vào kỳ cuối của thai kỳ, nên nghỉ ngơi đàng hoàng, chứ không phải chạy nhảy khắp nơi, nên bà hỏi: “Con lần này về rồi chắc sẽ không đi công tác nữa nhỉ?”
Ôn Như Ý vẫn chưa đáp lại, Tần Trí Viễn trực tiếp nói: “Nếu như anh ta còn nói vợ đi công tác nữa, đừng di, đi một chuyến mà về người gầy cả rồi.”