Ở một bên khác, từ sau khi Tần Trí Viễn vào đại viện, Dương Quốc Bình luôn ở bên ngoài trông chừng, cũng nhân cơ hội hỏi mấy đứa trẻ ở đại viện, tìm hiểu tình hình bên trong xảy ra chuyện gì, đợi sau khi Tần Trí Viễn rời đi, anh ta cũng lập tức rời khỏi đại viện.
Thật ra không cần nghĩ anh ta cũng biết, Tần Trí Viễn mang đồ đến nhà có nghĩa là gì, nhưng trong đáy lòng anh ta vẫn có một chút tâm lý hi vọng gặp may, nhưng kết quả không như anh ta mong đợi, Ôn Như Ý thật sự sắp kết hôn rồi!
Từ trước đến nay chỉ có anh ta ruồng bỏ người khác, làm gì có chuyện người khác bỏ anh ta, bây giờ Ôn Như Ý sắp kết hôn, anh ta không thể để hai người họ kết hôn thuận lợi như vậy được, cho nên anh ta không vội về nhà, mà đến tìm Lưu Thiểu Hải, cậu của anh ta làm ủy viên trong Ủy ban cách mạng.
Lưu Thiểu Hải từng là phó chủ nhiệm Ủy ban cách mạng nhai đạo, nhưng một năm gần đây mới được chuyển đến Ủy ban cách mạng khu, con người ông ta ăn nói nhanh nhẹn, mới đến một năm thôi đã rất được hoan nghênh, bình thường Dương Quốc Bình cũng không ít lần đến tìm ông ta giúp đỡ.
Lưu Thiểu Hải đang chuẩn bị đi ngủ, thấy anh ta đến thì biết nhất định có chuyện, tâm trạng không được tốt: “Đã muộn như vậy, cháu đến có chuyện gì?”
Dương Quốc Bình lập tức nói: “Cậu, nhà họ Ôn với Ôn Vệ Quốc bây giờ vẫn còn liên lạc, cháu nghi ngờ họ có giấu thư từ phản động.”
Lưu Thiểu Hải nhíu mày hỏi: “Sao cháu biết?”
Dương Quốc Bình đương nhiên biết, lúc trước anh ta xem mắt với Ôn Như Ý có nói chuyện qua vấn đề này, người phụ nữ đó, dụ cô vài lần là cái gì cũng nói ra: “Lúc trước chính Ôn Như Ý có nói với cháu, sau khi cha cô ta bị điều đi xuống nông trường vẫn còn liên hệ qua thư với họ, cậu phải cho người đi lục soát.”
Năm đó Ôn Vệ Quốc bởi vì ngôn luận không thỏa đáng cho nên bị điều đến nông trường, sau đó ông đích thân lên báo cắt đứt quan hệ với nhà họ Ôn, cho nên những người khác của nhà họ Ôn mới không bị liên lụy, nếu không dựa vào tình hình của nhà họ Ôn lúc đó, không có chuyện cũng sẽ xảy ra chuyện, những năm nay bên ngoài họ cũng không có liên lạc gì, không ngờ vậy mà vẫn còn liên lạc.
Sắc mặt Lưu Thiểu Hải hơi tối: “Người ta cũng không ngốc, cho dù thật sự có thư từ không hay gì, người ta cũng sẽ không giữ lại.”
Dương Quốc Bình đương nhiên biết điều này, nhưng cái này có quan trọng không? Có thể lục soát ra được đồ gì hay không, còn không phải cho Ủy ban cách mạng bọn họ quyết định sao? Còn không được nữa, anh ta có thể giả chữ viết của Ôn Như Ý, viết thư phản động vài trăm chữ là đủ để cô chịu tội.
Hơn nữa, những năm 1950 đó, nhà máy đang yên đang lành của nhà họ Ôn đột nhiên trở thành công tư hợp danh, chỉ có một phần nhỏ quyền sở hữu cổ phiếu. Sau đó, ngay cả nhà máy cũng không còn, ngay cả Ôn Vệ Quốc cũng bị chửi mắng, anh ta không tin mấy năm nay họ có thể ngoan ngoãn như vậy?
Anh ta lập tức nói: “Cháu không tin mấy năm nay nhà họ Ôn không có lời oán giận, không tin không giấu đồ gì, nếu như không có, thế thì nghĩ cách để họ có.”
Lưu Thiểu Hải biết ý của anh ta, lúc trước ông ta làm chiến tích cũng làm như vậy, nhưng bây giờ ông ta chuyển đến khu rồi, không có quản chuyện ở nhai đạo bên kia, làm hại nhà họ Ôn hình như cũng không cần thiết.
Nhìn ra được sự do dự của ông ta, Dương Quốc Bình lập tức nói tiếp: “Cậu, cậu không thể không quan tâm cháu được, sau khi Ôn Như Ý bỏ cháu, lập tức chuẩn bị lấy chồng, đây chính là đánh vào mặt của gia đình chúng ta đấy!”
Lưu Thiểu Hải ngạc nhiên: “Nhanh như vậy sao? Gả cho người như thế nào?”
Vốn dĩ Dương Quốc Bình định nói đối phương là một quân nhân, nhưng cũng có chút lo lắng Lưu Thiểu Hải nghe thấy sẽ không quản chuyện này nữa, nên anh ta chỉ nói: “Cháu không biết, cô ta có thể kết hôn nhanh như vậy, chắc chắn là đã quen với người đàn ông đó từ trước khi từ hôn với cháu, cho dù cô ta gả cho người thế nào, chỉ cần tra ra nhà họ có vấn đề, ai cũng cứu không nổi.”
Ánh mắt Lưu Thiểu Hải sầm xuống, quả thực đúng như vậy, nếu thật sự tìm ra được gì đó ở nhà họ Ôn, cho dù là ai đến nói chuyện cũng vô ích, cho nên lần này có thể trút giận: “Ngày mai cậu sẽ nói với bên nhai đạo thử, cháu làm việc nhanh chân lẹ tay chút, đừng để bị bắt thóp.”
Dương Quốc Bình nghe vậy mừng thầm, lòng nghĩ, Ôn Như Ý, cô đừng nghĩ đến kết hôn nữa, đi đóng cửa nhà tù đi!
…