Mạc Kiệt Phong nghiến răng: “Thế chứng cứ đâu, các người có chứng cứ gì? Mang ra đây tôi xem thử!”
Lúc này Tần Trí Viễn lại giật cánh tay dưới tay mình: “Đúng đấy, chứng cứ đâu, bây giờ lấy ra đây tôi sẽ để ông vào.”
Tô Hữu Khánh nhịn đỏ mặt, bây giờ đương nhiên là không thể mang chứng cứ ra rồi, nếu không cẩn thận đối chiếu nét chữ, nhất định có thể nhìn ra được là giả, nhưng nếu như đồ vật này được tìm thấy từ một nơi nào đó trong nhà họ Ôn, thế thì chắc chắn sẽ khác, đây là kế hoạch mà bọn họ đã chuẩn bị sẵn, chỉ không ngờ hôm nay Mạc Kiệt Phong lại ở nhà họ Ôn.
Ông ta vẫn chưa đáp, Khương Nguyệt Anh đã lạnh giọng nói: “Chủ nhiệm Mạc, tôi thấy bọn họ hoàn toàn không có chứng cứ, chỉ muốn lục soát nhà làm thiệt hại, thuận tiện phá hoại danh tiếng của Ủy ban cách mạng.”
Mặc dù Ôn Như Ý không trải qua chuyện ở niên đại này, nhưng cũng xem qua không ít văn niên đại, tình tiết vu cáo hãm hại trong đó cũng không ít, nếu thật sự để họ vào, nói không chừng sẽ lục soát ra được đồ vật gì đó không thuộc về mình: “Đúng thế, cho nên bọn cháu không cho ông ta vào, mà ông ta vẫn muốn xông vào.”
Mạc Kiệt Phong làm ở Ủy ban cách mạng cũng đến chức chủ nhiệm, cũng đoán được ít nhiều trong đó, ông ấy nhìn Tô Hữu Khánh, đỏ mặt nói: “Tô Hữu Khánh, bây giờ không phải như lúc trước nữa, không phải nhận được thư tố cáo là trực tiếp xông vào nhà của người ta, Ủy ban cách mạng chúng ta làm việc cần chứng cứ, với tư cách là một phó chủ nhiệm, sao ông có thể không có kỷ luật như vậy, chuyện này chủ nhiệm các ông có biết không?”
Tô Hữu Khánh đương nhiên biết bây giờ không phải như lúc mới làm cách mạng, nhưng mà đối với nhà họ Ôn, hoàn toàn không cần suy nghĩ nhiều như thế, chỉ là ông ta không ngờ hôm nay chủ nhiệm Mạc vậy mà xuất hiện ở đây, bây giờ kế hoạch có thay đổi, đương nhiên ông ta sẽ không ngốc mà xông tới trước nữa: “Tôi biết, chủ nhiệm Mạc, ông bảo cậu ta buông tay tôi ra, chúng tôi sẽ đi ngay.”
Hôm nay là một ngày tốt, đối phương cũng là một phó chủ nhiệm, Mạc Kiệt Phong cũng không muốn làm cho mọi việc trở nên khó coi hơn, nên nhìn Triệu Tú Hoa và Khương Nguyệt Anh, nói: “Đồng chí Triệu, bộ trưởng Khương, hôm nay là ngày tốt, hay là chuyện này để bọn họ xin lỗi, sau đó cứ như thế?”
Một tiếng bộ trưởng Khương của ông ta khiến Tô Hữu Khánh đột nhiên như tỉnh ra, người phụ nữ này ông ta đã gặp ở Ủy ban cách mạng khu, hình như là người đứng đầu của bộ chỉ huy sản xuất bên kia, lúc trước cũng là từ bộ chính trị điều qua, chả trách nhìn hơi quen mắt.
Tô Hữu Khánh tưởng rằng Ôn Như Ý chỉ gả cho một gia đình bình thường, không ngờ đối phương lại là người có m.á.u mặt như vậy, nếu biết sớm thì ông ta không nên tin tên khốn Dương Quốc Bình kia, không nhận chút tiền đó của anh ta, lần này tiêu thật, đá phải tấm ván sắt cứng!
Nghĩ đến đây, người ông ta giật mình, lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, bộ trưởng Khương, hôm nay là chúng tôi quá kích động, không nên trực tiếp xông đến như vậy.”
Hà Thắng Lợi với hai người còn lại nhìn thấy tình hình không ổn, cũng xin lỗi theo.
Khương Nguyệt Anh nhìn Triệu Tú Hoa, dùng ánh mắt để hỏi ý bà, Triệu Tú Hoa nhất thời cũng không biết nên làm sao, bèn nhìn Ôn Minh Khang và Ôn Như Ý, Ôn Như Ý trực tiếp hỏi Tô Hữu Khánh: “Người tố cáo tôi có phải là Dương Quốc Bình không?”
Lời này vừa dứt, sắc mặt Triệu Tú Hoa cũng sầm lại: “Dương Quốc Bình còn mặt mũi tố cáo chúng ta sao?”
Trong lòng Tô Hữu Khánh giật thót một cái, ông ta tưởng rằng nhà họ Ôn không biết, không ngờ trong lòng người ta đã đoán được, hôm nay ông ta thật sự không nên đến, nhưng cho dù tình huống như thế nào, ông ta cũng không thể đắc tội với Lưu Thiểu Hải bên kia, dẫu sao ban đầu là Lưu Thiểu Hải đưa ông ta lên được vị trí phó chủ nhiệm này, ông ta lập tức nói: “Đồng chí Như Ý, cô đừng làm khó chúng tôi, thư tố cáo của người ta là nặc danh, chúng tôi cũng không biết là ai.”
Ông ta không nói, Ôn Như Ý cũng đoán được là Dương Quốc Bình, chỉ có Dương Quốc Bình mới dùng thủ đoạn thấp hèn thế này, xem ra phải nghĩ cách xử lý Dương Quốc Bình.
Cô quay đầu qua nhìn Tần Trí Viễn, vẫn chưa mở lời, Tần Trí Viễn đã lạnh lùng nhìn Tô Hữu Khánh nói: “Tôi thấy hôm nay các người không phải vì thư tố cáo này mới đến, mà là có mưu tính trước muốn lục soát nhà!”