Ở cữ có nhiều điều kiêng kỵ, tuyệt đối không được để người ở cữ cảm thấy tức giận, buồn bã, khóc lóc, nếu không sẽ để lại di chứng sau này.
Bạch Nguyệt Quý gật đầu hài lòng.
Cô không hề che giấu sự lạnh lùng và xa cách của mình đối với người thân này. Cô chỉ cảm thấy rằng mọi người tự sống cuộc sống riêng mới là tốt nhất.
Mặc kệ anh cả Chu và chị dâu Chu nghĩ gì, dù sao thì ngày tháng vẫn trôi qua như bình thường.
Phản ứng ở thôn này là như vậy, ở chỗ thanh niên trí thức thì càng không cần phải nói.
Tuy nhiên, chỉ có thanh niên trí thức Đổng, Đổng Kiến, mới thực sự cảm thấy Bạch Nguyệt Quý giỏi.
"Chuyện này có gì đáng tự hào đâu. Có khi chỉ là mèo mù vớ được cá rán, hoàn toàn là do may mắn thôi." Trần Tùng không phục, nói.
Anh ta đã nghe nói rằng Bạch Nguyệt Quý đang mang thai đôi.
Điều quan trọng nhất là anh ta còn biết rằng Bạch Nguyệt Quý và Đặng Tường Kiệt không hề có chuyện gì với nhau. Đứa con trong bụng cô rõ ràng là của Chu Dã.
Nếu nói về lý do tại sao Đằng Tường Kiệt lại nói thật thì vẫn là vì hôm đó Chu Dã biết anh ta vẫn dám đi tìm vợ mình và đến đánh anh ta.
Đặng Tường Kiệt đã nhận ra rằng tên họ Chu này không phải là người tốt lành gì!
Mặc dù có hơi tiếc nuối nhưng anh cũng không dám để Trần Tùng tiếp tục nói nhảm. Nếu không anh ta sẽ lại bị đánh, chắc chắn anh ta không thể đánh lại một tên lưu manh đánh nhau từ nhỏ tới lớn như Chu Dã.
Hơn nữa, lúc này Đặng Tường Kiệt cũng không biết trong lòng mình đang có cảm giác thế nào.
Dường như sau khi Bạch Nguyệt Quý rời xa anh ta thì càng ngày càng sống tốt hơn. Tên lưu manh đó vốn dĩ đã rất thích cô, bây giờ cô lại có thể viết bài kiếm tiền, chỉ sợ sẽ càng nâng niu cô hơn nữa.
Liệu cô có còn nhớ đến anh Kiệt của ngày xưa không?
Nhưng Đổng Kiến lại không nghe được lời chua chát này: "Tôi cũng đã gửi bài cho báo, còn gửi rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ được chọn. Không ngờ bài viết của thanh niên trí thức Bạch lại được chọn, hơn nữa còn nhận được tiền nhuận bút hai mươi đồng, có thể thấy là cô ấy viết rất hay."
Trần Tùng liếc mắt nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa, anh ta nói nhiều chỉ là tự tìm phiền phức mà thôi.
Bởi vì anh ta cũng không có khả năng "mèo mù vớ được cá rán".
Điều này thực sự cần một chút năng lực và bản lĩnh.
Trần Tùng cảm thấy bực mình. Ở cứ điểm của thanh niên trí thức nữ bên cạnh, Mã Quyên cũng bực mình.
Gần đây Mã Quyên đều bị mất ngủ, chính là bị Bạch Nguyệt Quý chọc tức. Tất nhiên cô ta cũng biết chuyện Bạch Nguyệt Quý và Đặng Tường Kiệt không có quan hệ gì.
Sở dĩ cô ta bị mất ngủ chủ yếu là vì nhìn thấy cuộc sống hiện giờ của Bạch Nguyệt Quý quá tốt.
Nghe nói ngày nào cũng được ăn thịt, lại có một cặp sinh đôi, gửi bài còn kiếm được tiền, từng việc từng chuyện, không có chuyện gì là không suôn sẻ, khiến cô ta rất bực bội và khó chịu.
Dựa vào cái gì? Tại sao Bạch Nguyệt Quý đã sa sút đến mức lấy một nông dân trong thôn mà vẫn có thể sống sung sướng như vậy chứ?
Sao số phận lại bất công đến vậy?
Ở cứ điểm của thanh niên trí thức nữ còn có hai thanh niên trí thức nữ khác, họ không có cảm tình nhưng cũng không có ác ý gì với Bạch Nguyệt Quý, hoàn toàn là cảm nhận của người qua đường.
Nhưng không thể không nói, họ đều hơi ngạc nhiên khi Bạch Nguyệt Quý gửi bài lại có thể được chọn, năng lực này không tầm thường.
Vì vậy, hai người thu xếp thời gian liền đến tìm Bạch Nguyệt Quý, muốn học hỏi kinh nghiệm của cô.
Bởi vì nếu có thể, họ cũng muốn thử viết sách gửi bài xem sao. Thanh niên trí thức nữ xuống nông thôn làm việc thật không dễ dàng. Nếu cô có thể đi theo hướng này thì họ cũng muốn thử xem.
Không phải là cũng là thêm một nghề nghiệp hay sao?
Đương nhiên Bạch Nguyệt Quý có quen biết hai thanh niên trí thức nữ đến nhờ chỉ dạy này.
Một người tên là Hứa Nhã, một người tên là Sở Sương.
Hai người đều là những thanh niên trí thức được phân công xuống nông thôn cùng một đợt với Đổng Kiến, đều là những thanh niên trí thức thuộc đợt thứ ba xuống nông thôn.
Ở cứ điểm của thanh niên trí thức, có thể nói là họ chỉ tôn trọng lẫn nhau, không hề xảy ra mâu thuẫn.
Vì vậy, Bạch Nguyệt Quý cũng không keo kiệt, cất bản thảo sơ lược kế tiếp đi, sau đó đưa bản thảo sơ lược của quyển sách đầu tiên cho họ xem, nói: "Tôi chỉ có thể hướng dẫn các cô đi theo hướng này, còn lại thì tùy các cô quyết định."
Rõ ràng là Hứa Nhã và Sở Sương không ngờ cô lại hào phóng đến thế, đều rất vui mừng. Khi họ nhìn thấy chữ của Bạch Nguyệt Quý liền nói: "Thanh niên trí thức Bạch, chữ của cô thật đẹp!"
Bạch Nguyệt Quý cười.
Vì hai người cũng không thân thiết lắm, cô không mời họ vào nhà, chỉ đưa bản thảo đầu tiên cho họ thì coi như xong.
Hai người cũng hiểu, không quấy rầy nhiều, cảm ơn rồi mang bản thảo đầu tiên của Bạch Nguyệt Quý trở về nơi ở của thanh niên trí thức.
Chu Dã ở trong nhà đang đọc sách, thấy vợ vào liền cười nói: "Vợ anh thật giỏi. Các thanh niên trí thức khác đều phải đến tìm em để học hỏi."
Bạch Nguyệt Quý lườm anh, thật là nhìn thấy cái gì cũng khen.