Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức ( Dịch Full )

Chương 126 - Chương 126 - Tiên Nữ Rơi Từ Trên Trời Xuống

Chương 126 - Tiên Nữ Rơi Từ Trên Trời Xuống
Chương 126 - Tiên Nữ Rơi Từ Trên Trời Xuống

"Chắc là do cái miệng rộng của Triệu Mỹ Hương trở về nói phải không?" Chu Dã có vẻ như bị mất hứng.

Mợ út mỉm cười, đáp: “Đúng thế đấy, nói cứ như nước chảy mây trôi. Cô ta bảo cả đại đội Ngưu Mông ai cũng biết cháu lấy được một cô vợ vàng. Không chỉ hiền lành đảm đang mà còn biết kiếm tiền, cứ như tiên nữ rơi xuống từ trên trời, đúng lúc lại gặp được cháu có phúc khí cao.”

“Câu nói của Triệu miệng rộng cũng tạm được. Tuy có hơi phóng đại nhưng cũng không sai mấy.” Chu Dã vừa cười vừa cạo nhọ nồi.

“Vợ cháu vừa nhìn là biết là người có phúc, cháu lấy được cô ấy thì cũng là có phúc.” Mợ út rất hài lòng.

Chu Dã và mợ út nói chuyện cười đùa một lúc rồi mới nói đến chuyện chính: “Cháu cũng là đến nhờ mợ út sang nhà cháu ở trước đã. Bây giờ cháu đi làm, vợ cháu bụng to lại phải ở nhà một mình, cháu không yên tâm. Người ta thường nói nhà có người già như có của quý, lúc này cần mợ út sang trông coi mới được.”

Mợ út nói: “Nếu cháu không đến thì mợ cũng mấy ngày nữa sẽ định sang đó, đồ đạc đã sắp xếp xong rồi đấy!”

“Mợ út sang thì cậu sẽ phải ăn cùng với anh Quảng Hạ. Chị dâu cháu không có ý kiến gì chứ?” Chu Dã hỏi.

Mợ út hừ một tiếng, đáp: “Cháu cứ yên tâm. Mợ đi là để chăm sóc vợ của cháu, nó không dám có ý kiến gì đâu!” Bà ấy lại khẽ nói: “Nghe Triệu Mỹ Hương trở về kể lại chuyện vợ cháu viết sách kiếm được hai mươi đồng một tháng, nó còn chủ động đến bảo với mợ: “Mẹ à, đến lúc đó mẹ cứ lo chăm sóc vợ của em họ. Cha sẽ ăn cùng với chúng con, mẹ không cần phải lo gì cả!’”

Chu Dã nghe mợ út bắt chước nói theo giọng điệu của chị dâu thì cũng bật cười.

“Vậy thì được, mợ út cứ xem ngày nào tiện thì sang. Mang theo hai bộ quần áo thay đổi là được rồi!” Chu Dã cười nói.

“Ừ, cháu cũng mau về đi. Còn phải đi làm đấy. Đừng nghỉ làm.” Mợ út gật đầu.

Sau khi Chu Dã đi làm, mợ út gọi Cố Quảng Hạ ra để trả lại nồi sắt. Vợ Cố Quảng Hạ cũng nhanh chóng đi ra nấu cơm.

Kể từ lần cô ta chạy về nhà mẹ đẻ khóc lóc, kết quả mãi đến khi bị nhà mẹ đẻ đuổi về cũng không thấy Cố Quảng Hạ đến đón về, cô ta đã không dám làm càn ở nhà họ Cố như trước kia nữa.

Chắc chắn là cô ta có ý kiến, không ít lần đóng cửa lại chửi Cố Quảng Hạ là muốn đổi vợ tìm mẹ kế cho con!

Nhưng trước mặt cậu út Cố và mợ út, cô ta lại bớt phóng túng hơn một chút.

Bởi vì cô ta đã nhìn ra, mợ út không phải là người sẽ chiều chuộng cô ta.

"Mẹ, lúc nãy mẹ đang nói chuyện với ai ở ngoài cửa vậy?" Cố Quảng Hạ vừa đánh răng vừa hỏi bâng quơ.

"Tiểu Dã đến." Mợ út nói.

Vợ Quảng Hạ Nghe thấy Chu Dã, lập tức dựng thẳng tai lên, quả nhiên nghe thấy mợ út nói tiếp.

"Bây giờ bụng vợ nó đã to rồi. Nó lại phải đi làm, chỉ có vợ nó ở nhà một mình. Nó không yên tâm nên qua đây mời mẹ qua đó ở."

Vợ Quảng Hạ nghe xong lập tức nói: "Không vấn đề gì, người thân với nhau không phải là nên giúp đỡ lẫn nhau sao? Hôm nay mẹ qua đó cũng được, cha cứ giao cho con chăm sóc là được, giặt giũ nấu cơm đều là chuyện tiện tay thôi!"

Cô ta đã đích thân đi tìm Triệu Mỹ Hương hỏi thăm. Triệu Mỹ Hương cũng đã chính miệng xác nhận là cô ta đã tận mắt nhìn thấy hai mươi đồng tiền nhuận bút, cùng với những tấm tem phiếu đó!

Đây quả là chuyện không tầm thường, có thể viết sách kiếm tiền, cần phải có bản lĩnh cỡ nào chứ?

Mối quan hệ này nhất định phải giữ lấy, tuyệt đối không thể để đứt đoạn!

Cố Quảng Hạ cũng có hơi bất lực, sao bà vợ này của mình lại quá thực dụng thế nhỉ?

Mợ út liếc cô ta một cái, nói: "Nếu đã có tâm thì bảo cha con mang lương thực qua để con cùng nấu."

"Không vấn đề, chuyện nhỏ mà." Vợ Quảng Hạ ôm đồm, tỏ ra rất chu đáo, nói: "Mẹ qua đó rồi thì cứ chăm sóc tốt cho em dâu là được, không cần lo lắng chuyện trong nhà!"

Mợ út gật đầu rồi đi nói chuyện này với cậu út Cố.

Cậu út Cố nói: "Đổi cho vợ Tiểu Dã một ít trứng để ăn đi."

Nhưng điều này không cần ông ấy nói, vì mợ út đã dặn dò những người quen của bà ấy rằng nếu có trứng để lại cho bà ấy từ trước rồi. Bà ấy phải đổi nhiều để mang cho cháu dâu của bà ấy bồi bổ cơ thể trong thời gian ở cữ.

Mùa xuân đến rồi, gà mái cũng bắt đầu đẻ trứng. Chẳng mấy chốc, bà ấy đã đổi được một rổ trứng lớn, ước chừng phải được vài cân.

Người ta hỏi có phải bà ấy đi chăm sóc vợ của cháu trai không? Bà ấy nói phải, hôm nay sẽ đi.

Tin tức này đã truyền đến tai mợ cả và mợ hai.

Hai người không nói hai lời liền xách rổ trứng mình chuẩn bị sẵn đến tìm mợ út.

“Rổ trứng này là chị đổi được, em mang qua cho vợ của Tiểu Dã ăn trong thời gian ở cữ đi. Đây cũng là chút tấm lòng của chị.” Mợ cả nói.

Bình Luận (0)
Comment