Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức ( Dịch Full )

Chương 135 - Chương 135 - Đồng Tiền Cổ 2

Chương 135 - Đồng Tiền Cổ 2
Chương 135 - Đồng Tiền Cổ 2

Nhân viên của tiệm cầm đồ viết cho anh ta một tờ giấy chứng nhận: “Trong vòng hai mươi ngày anh có thể đến đây để chuộc lại, nhưng qua hai mươi ngày thì không thể chuộc được.”

Tiền trao cháo múc.

Cầm hai tờ mười đồng, Vương Nhị Anh bước đi mà cảm thấy như đang bay lơ lửng.

Lý Thái Sơn vừa thấy anh ta ra ngoài thì lập tức không nói gì mà trốn đi. Đợi anh ta đi rồi, Lý Thái Sơn lập tức đi vào tiệm cầm đồ.

Anh ta khá thông minh, tìm nhân viên của tiệm cầm đồ làm loạn lên: “Làm cái gì đây, mấy người đang làm cái gì vậy? Vừa rồi thằng em trai phá của nhà tôi vừa đến đây đổi tiền, vì sao mấy người lại đổi cho nó, chỗ tiền này nhất định sẽ bị nó đánh mất!”

“Anh là ai vậy?” Nhân viên của tiệm cầm đồ lập tức không nhịn được mà nói với anh ta.

“Tôi là ai ư? Tôi chính là anh trai của người vừa mới đi ra ngoài kia kìa. Tôi muốn chuộc lại đồ mà nó vừa bán. Hết bao nhiêu tiền thì tôi sẽ trả lại cho mấy người!” Lý Thái Sơn nói.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Một người thì muốn bán, một người thì muốn chuộc!” Nhân viên của tiệm cầm đồ tức giận, nhưng mà nhìn thấy Lý Thái Sơn cũng không phải là người tốt thì lập tức nói: “Hai mươi đồng, còn phải mang biên lai tới thì mới có thể chuộc lại hai Đồng tiền cổ!”

Lý Thái Sơn không nói lời nào lập tức bỏ của chạy lấy người.

Tim trong ngực cũng đập thình thịch rất nhanh!

Thế mà tên chết tiệt Vương Nhị Anh này có thể kiếm được Đồng tiền cổ, còn bán được hai mươi đồng, anh ta lấy ở đâu ra chứ? Anh nhất định phải đi nói với anh Dã!

Chu Dã cũng không biết chuyện này. Anh đã gửi bài viết của vợ mình ra ngoài, và cũng lấy ra toàn bộ tiền để gửi vào sổ tiết kiệm, gộp chung với số tiền đã gửi khác thành một số tròn chẵn.

Hiện giờ trong sổ tiết kiệm có 150 đồng!

Số tiền này chưa bao gồm số tiền tiết kiệm ở trong nhà dùng cho những trường hợp khẩn cấp.

Anh làm xong mọi chuyện thì đi đến cửa hàng cung ứng để mua sữa bột.

Sữa bột không cần phiếu, nhưng mà đã nửa tháng kể từ lần giao hàng trước, toàn bộ sữa bột đều đã bán hết rồi.

Thật ra điều này cũng không hề khiến Chu Dã bất ngờ, bởi vì sữa bột rất đắt đỏ nên làm sao có thể dễ dàng mua được như vậy? Nếu không lần trước lúc đi ra ngoài giao dịch, vừa nghe thấy có hai túi sữa bột thì anh đã không lập tức lấy mang hết về nhà.

Không có sữa bột, nhưng có bình sữa, chỉ là giá rất đắt. Một cái bình sữa nhỏ như vậy nhưng có giá tận ba đồng!

Nhưng dù đắt thì cũng phải mua.

Anh lại xem một chút, cũng thấy không có gì khác tốt để mua nên lập tức muốn đi về nhà.

Lúc này Lý Thái Sơn chạy tới tìm anh, thở hồng hộc nói: “Anh Dã!”

“Sao cậu đến đây nhanh như vậy? Vương Nhị Anh đâu, hay mất dấu cậu ta rồi?” Chu Dã nhìn anh ta nói, nơi hẹn gặp chính là cửa thành.

Lý Thái Sơn nói: “Không mất dấu. Anh Dã, anh có biết tôi đi theo anh ta đã phát hiện ra điều gì không?”

Chu Dã bảo anh ta ngậm miệng, rồi đưa anh ta ra ngoài cửa hàng và tìm một góc không người: “Sao lại kích động như vậy, cậu đã phát hiện ra điều gì vậy?”

“Anh Dã, tên nhóc Vương Nhị Anh đó thật may mắn. Anh ta phát hiện được hai Đồng tiền cổ ở trong núi! Tôi tận mắt nhìn thấy anh ta đi vào tiệm cầm đồ và tôi cũng đi vào hỏi qua. Thế mà anh ta đổi được hai mươi đồng!” Lý Thái Sơn kích động nói.

Chu Dã kinh ngạc: “Thật vậy sao?”

“Còn phải nói sao. Thế mà tên nhóc này lại có thể giấu kín như vậy. Không biết anh ta có còn Đồng tiền cổ nào khác không!”

Chu Dã nói: “Cậu nghĩ Đồng tiền cổ là bắp cải à.”

Nhưng mà Vương Nhị Anh lại có thể nhặt được Đồng tiền cổ ở trong núi, thật sự là ngoài dự đoán của anh.

“Hiện tại cậu ta đang ở đâu?” Chu Dã nói.

“Tôi không biết. Từ trong tiệm cầm đồ ra thì tôi không còn để ý đến anh ta nữa. Nhưng mà dựa vào đức hạnh đó của anh ta thì chắc chắn là đi đến tiệm cơm quốc doanh ăn ngon rồi!”

Chu Dã nhìn trời: “Mặc kệ anh ta. Trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta về đi.”

“Chúng ta cứ trở về như vậy sao? Anh ta lấy được số tiền lớn như vậy đó!” Lý Thái Sơn vội vàng nói.

“Cũng không liên quan gì đến tôi. Anh ta cũng sẽ không chia cho chúng ta.” Chu Dã khẽ xua tay.

Tiền thì chắc chắn là Vương Nhị Anh sẽ không dại gì mà chia cho mọi người rồi.

Nhưng lần này anh ta đã khiến Chu Dã và Lý Thái Sơn bất ngờ vì anh ta đã đứng đợi họ ở cửa thành với một túi giấy dầu.

Trong túi giấy dầu là bánh bao trắng nhân thịt!

"Anh Dã!" Vương Nhị Anh vẫy tay với họ.

"Ơ, có phải cậu nhặt được vàng rồi không? Lại còn có tiền mua bánh bao trắng nữa." Lý Thái Sơn vừa đến đã nói với giọng mỉa mai.

Vương Nhị Anh không thèm quan tâm đến anh ta, đưa túi giấy dầu cho Chu Dã, nói: "Anh Dã, anh ăn đi. Tôi vừa mua xong, còn nóng lắm!"

Chu Dã không khách sáo, nhận lấy và chia cho Lý Thái Sơn một cái, hỏi:

"Cậu lấy bánh bao trắng ở đâu ra vậy?"

Bình Luận (0)
Comment