Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức ( Dịch Full )

Chương 140 - Chương 140 - Chuyện Về Cha Mẹ Chồng 2

Chương 140 - Chuyện Về Cha Mẹ Chồng 2
Chương 140 - Chuyện Về Cha Mẹ Chồng 2

“Vậy sao mẹ chồng cháu còn chịu lấy ông ấy?” Bạch Nguyệt Quý tò mò hỏi.

Mợ út cười: "Bởi vì cha Tiểu Dã đẹp trai lắm."

Bạch Nguyệt Quý sững sờ, có hơi muốn bật cười, không ngờ là vì lý do này?

"Không lừa cháu đâu, đẹp trai lắm. Dù là bị bệnh cũng nhìn giống như quý công tử. Mợ đoán trước đây chắc chắn là gia đình ông ấy rất giàu có, nếu không sao có thể nuôi dưỡng ra khí chất đó được." Mợ út nói.

"Thật à?" Bạch Nguyệt Quý nhướng mày.

"Thật đấy, cháu nhìn Tiểu Dã là biết rồi. Nó cực kỳ đẹp trai, lông mày ra lông mày, mắt ra mắt, rất giống với cha nó, nhưng vẫn kém cha nó một chút. Tiểu Dã nhìn không được nghiêm túc lắm, có vẻ cà lơ phất phơ. Nhưng cha nó thì lại là người khiến người ta cảm thấy thoải mái, ai cũng muốn tiếp xúc với ông ấy. Nhìn thì thấy sức khỏe không được tốt lắm nhưng mỗi khi ông ấy vào rừng luôn bắt được thú. Có lần cậu út của cháu không tin nên đi vào rừng cùng ông ấy, kết quả là nhìn thấy một con lợn rừng tự lao đầu vào tảng đá để ông ấy nhặt mang đi bán." Mợ út nói.

Bạch Nguyệt Quý ngạc nhiên, hỏi: "Còn có chuyện như vậy nữa à?"

Mợ út cười, đáp: "Đương nhiên rồi, đây chính là con trai ruột của ông trời nên ông trời mới ban cho cơm ăn. Mợ thấy Tiểu Dã chính là thừa hưởng điểm này của cha nó, nếu không sao nó lại cưới được người vợ như cháu chứ?"

Bạch Nguyệt Quý bật cười, bà ấy đang nói đến chuyện này mà cũng có thể khen lây sang cô được.

"Cháu nghe người trong thôn nói, mẹ chồng cháu vì làm quá nhiều việc đồng áng nên mới..."

Mợ út lắc đầu, đáp: "Mặc dù cũng có một phần bởi vì nguyên nhân này nhưng thực ra cũng không đúng hoàn toàn. Khi cha nó còn sống thì thực ra gia cảnh cũng không đến nỗi tệ, chỉ cần ông ấy mang thú từ rừng về cũng đủ nuôi sống cả gia đình rồi. Còn căn nhà lớn mà Chu Xuyên đang ở chính là do ông ấy xây nên, cha nó rất có năng lực. Chỉ là trước kia cơ thể ông ấy lưu lại mầm bệnh, mùa đông năm ấy quá lạnh khiến bệnh cũ tái phát nên không qua khỏi. Sau đó chỉ còn lại mẹ chồng cháu, cha của nó thật sự là mệnh của bà ấy. Kể từ khi cha nó đi rồi, tinh thần của bà ấy không còn được như trước, sức khỏe cũng không tốt."

Mỗi khi nói về cha của Chu Dã, mợ út đều rất cảm thán.

Năm xưa trôi dạt đến đây, sức khỏe vừa không tốt lại không có tiền, nhưng người có bản lĩnh thì đi đâu cũng sống được, dựa vào tay không dựng lên một cơ nghiệp ở đây.

Không chỉ xây được một ngôi nhà sáng sủa mà còn lấy vợ sinh hai con trai, đây quả thực là rất giỏi.

Những chuyện này Bạch Nguyệt Quý chưa từng nghe Chu Dã kể.

Hai người đào rau dại thấy gần đến giờ rồi, cũng quay về thôn, vừa trở về thôn thì nhìn thấy một cô gái hoàn toàn xa lạ, vẻ ngoài xinh đẹp và có phong cách theo kiểu Tây.

Nhưng nhìn thấy cô gái này, Bạch Nguyệt Quý lại có một cảm giác như định mệnh, mãi đến khi đối phương tự giới thiệu thì cô mới bừng tỉnh.

"Chào cô, tôi tên là Dương Nhược Tình, là thanh niên trí thức mới đến hôm qua." Dương Nhược Tình thấy cô gái mang thai xinh đẹp này đang nhìn mình, lập tức mỉm cười.

Bạch Nguyệt Quý bừng tỉnh, gật đầu định nói gì đó nhưng đột nhiên cô nhíu mày.

"Nguyệt Quý, sao thế?" Sắc mặt mợ út thay đổi.

"Mợ út, mau đỡ cháu về. Cháu sợ là mình sắp sinh rồi." Bạch Nguyệt Quý cũng biến sắc.

Cô cảm giác bụng dưới đang tụt xuống và co thắt, chính là điều mà bà Lý đã nói với cô, đó là biểu hiện cô sắp sinh rồi.

Cô còn tưởng sẽ có một số dấu hiệu, không ngờ nó lại đến bất ngờ như vậy!

Mợ út cũng sốt ruột không thôi. Bà ấy vừa đỡ Bạch Nguyệt Quý vừa kêu lên với mẹ Lý Thái Sơn vừa bước ra khỏi cửa nhà: "Em à, em à, mau đến đây. Cháu dâu của tôi sắp sinh rồi!"

Mẹ Lý Thái Sơn đang bưng một chậu nước ra đổ, nghe thấy vậy liền vội vàng đặt chậu nước xuống chạy tới đỡ lấy Bạch Nguyệt Quý, nói: "Đừng sợ, đừng sợ, thím đã sinh năm đứa rồi. Cháu đứng một lát, cảm giác đó sẽ qua đi!"

Mặt Bạch Nguyệt Quý hơi tái nhợt nhưng cô đứng được khoảng vài phút thì quả nhiên bụng cô từ từ dịu đi.

"Chị à, chị cứ đỡ cô ấy về trước, tôi đi gọi mẹ chồng." Mẹ Lý Thái Sơn nói.

"Thím, thím kêu người đi gọi Chu Dã về cho cháu đi!" Bạch Nguyệt Quý vội vàng nói.

Mẹ Lý Thái Sơn sửng sốt, hỏi: "Gọi Chu Dã về làm gì? Cháu sinh con thì cậu ấy cũng có giúp được gì đâu."

"Cháu muốn đi sinh ở bệnh viện. Anh ấy phải đi cùng cháu để đóng tiền, chạy lên chạy xuống đều phải do anh ấy làm." Bạch Nguyệt Quý nói.

Lúc này mẹ Lý Thái Sơn mới nhớ ra cô mang thai hai đứa, bà ấy nói: “Xem kìa, thím cũng quên mất. Chuyện này đúng là cần cậu ấy đi mới được, để thím kêu người đi gọi!”

Bạch Nguyệt Quý gật đầu rồi đi theo mợ út về nhà.

Bình Luận (0)
Comment