Anh đã cất nó cùng với chiếc vòng ngọc vào hộp. Rồi vào một đêm gió to, anh mang đi chôn ở trước mộ cha mẹ mình. Nơi đó là nơi an toàn nhất, cha mẹ anh còn trông chừng giúp anh nữa.
Anh định đến lúc đó sẽ coi những thứ này là gia bảo.
Tặng vòng ngọc cho con trai để con trai truyền lại cho các thế hệ sau.
Tặng vòng vàng cho con gái làm của hồi môn, sau này lấy chồng có thể mang theo, đó là chỗ dựa để con gái anh sống ở nhà chồng!
Đây cũng là kế hoạch tương lai lúc đầu của Chu Dã, thực ra anh chỉ muốn có một con trai và một con gái.
Tuy nhiên, kế hoạch luôn không theo kịp sự thay đổi.
Nghe đến đây, Bạch Nguyệt Quý cũng cười, hỏi anh: "Vậy bây giờ phải làm sao? Vòng ngọc chỉ có một, con trai anh lại có hai, không dễ chia rồi."
"Có gì đâu, một chiếc vòng vàng, một chiếc vòng ngọc chia cho mỗi đứa một cái thôi." Chu Dã nói.
"Nếu em nhìn không nhầm, chiếc vòng này rất có giá trị, chỉ sợ là ngọc Hòa Điền cực kỳ quý giá." Bạch Nguyệt Quý nhìn ngắm chiếc vòng ngọc, nói.
Trước đây cô cũng rất thích ngọc, rảnh rỗi sẽ đi dạo một vòng. Ngay cả những chiếc vòng ngọc Hòa Điền có giá trị mấy trăm ngàn của cô cũng chưa chắc bằng chiếc này.
Chiếc vòng vàng rất có giá trị nhưng chiếc vòng vàng này rỗng ruột. Mặc dù trong thời buổi này vàng vẫn rất có giá trị nhưng không thể so sánh với vòng ngọc được.
"Còn giá trị hơn cả vòng vàng sao?" Chu Dã không hiểu, anh chỉ thấy chiếc vòng này đẹp nên mới muốn coi nó như một món đồ gia truyền.
Bạch Nguyệt Quý cười, bảo anh cất đi: "Bây giờ nói về đồ gia truyền thì còn sớm lắm, cất thứ này vào chỗ anh đã giấu đi."
Theo kế hoạch ban đầu thì là như vậy, nhưng vì cô đã sinh hai đứa con trai nên dĩ nhiên Chu Dã đã từ bỏ ý định này.
Đây là tiền vốn để anh phát triển việc làm ăn của mình.
Chờ sau này kiếm được tiền, cần gì phải lo không mua được vòng ngọc hay vòng vàng?
"Vợ à, em không thấy thích à?" Chu Dã cảm thấy vợ mình không hào hứng lắm nên hỏi với vẻ hơi thất vọng.
Bạch Nguyệt Quý vuốt ve khuôn mặt anh, nói: "Sao em có thể không thích chứ? Em vẫn luôn đặt người đàn ông thô lỗ như anh ở trong lòng kia mà. Đối với em những thứ này đều là vật ngoài thân, sức hấp dẫn của chúng không bằng người đàn ông thô lỗ này đâu. Hơn nữa nhà mình chỉ có ngần ấy đất, cất những thứ này thật không an toàn."
Lời cuối cùng không cần nói cũng được, Chu Dã đã bị lời nói ngọt ngào của vợ anh khiến cho đầu óc choáng váng rồi.
Vì vậy anh lại lặng lẽ đi một chuyến, cất chiếc vòng ngọc và vòng vàng trở về chỗ cũ, còn nhờ cha mẹ anh giúp đỡ trông chừng.
Chờ sau này anh có cơ hội kiếm tiền, đến lúc đó sẽ mua một chiếc vòng ngọc giống như vậy cho hai con trai của anh làm đồ gia truyền!
Tháng ngày ở cữ của Bạch Nguyệt Quý thật khiến thần tiên cũng phải ghen tị.
Ít nhất là trong mắt những bác gái thím dì xung quanh, còn cả những cô gái trẻ, cô dâu mới đều thấy như vậy.
Thời buổi này, nhà nào có vợ sinh con, được ở nhà nghỉ ngơi nửa tháng đã là quá tốt rồi. Nếu như thường xuyên có trứng để ăn thì càng không cần phải nói, chắc chắn là đã tích đức nhiều đời nhiều kiếp mới gặp được một gia đình chồng như vậy.
Nhưng có người nào lại không biết Bạch Nguyệt Quý ở cữ vốn dĩ không lo thiếu trứng ăn?
Không chỉ có như vậy, ngay trong ngày thứ năm sau khi cô trở về từ bệnh viện, con gà trống nhà bà nội Lý Thái Sơn đã bị tế thần cho lục phủ ngũ tạng của Bạch Nguyệt Quý, nó đã bị giết để cho cô ăn lợi sữa.
Trước khi sinh, mặc dù cũng có thịt có trứng ăn nhưng những thứ như gà trống và cá kho thì không được cho cô ăn, vì cần phải tống sản dịch sau sinh, ăn những thứ này không có lợi cho việc tống sản dịch ra ngoài.
Sau năm ngày, tình hình đã tốt hơn rất nhiều, người cũng thoải mái hơn nhiều. Lúc này cô mới có thể ăn những món đó.
Vì vậy, trong những ngày tiếp theo, cô đã làm thịt một con gà trống, sau đó làm thịt hai con gà vượt quá quy định trong nhà, còn có cá mà Cố Quảng Thu đi bắt được. Đặc biệt là canh cá, cô đã uống hết.
Ban đầu, Bạch Nguyệt Quý vẫn muốn ăn kiêng nhưng mợ út nói với cô rằng cần có sữa để nuôi hai đứa trẻ. Những thứ ăn vào cơ bản sẽ biến thành sữa cho em bé, sẽ không khiến người cô mập lên.
Bạch Nguyệt Quý cũng thấy có lý, hơn nữa hiện giờ thực sự không thích hợp để đi giảm cân một cách khắt khe. Đợi con lớn rồi lúc đó cô giảm cân cũng không muộn.
Chỉ cần có lòng thì muốn giảm cân lúc nào cũng có thể giảm được.
Hơn nữa, dạ dày của hai đứa trẻ, nói thật, cũng thay đổi từng ngày.
Lúc đầu chúng không biết ăn nhưng cảm giác chỉ mới mấy ngày thôi, chúng đã có thể ăn ngon lành. Đến khi được nửa tháng tuổi, hai anh em này đã được coi là biết ăn rồi.
Còn một chuyện nữa, trong việc ăn uống, hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô cũng có biểu hiện khác nhau.
Đâu Đâu khá điềm tĩnh, ngay cả khi bị bế lên cho ăn muộn, cậu bé cũng không khóc, có phong thái trầm ổn.
Nhưng Đô Đô thì khác.
Khi cậu bé thấy đói là phải cho ăn ngay, nếu không sẽ hét lên.