“Số tiền này ngay cả bản thân thằng bé cũng không dám ăn không dám tiêu, ngay cả một người mẹ như tôi đây cũng chưa tiêu được của nó một xu nào. Toàn bộ chỗ tiền đó đều vào bụng của Mã Quyên. Mỗi lần đi vào trong thành phố, cô ta không những muốn Nhị Anh đưa cô ta đến tiệm cơm quốc doanh ăn bánh mì trắng mà còn đi ăn cả sủi cảo trắng có nhân. Tất cả đều nhân thịt, ăn xong thì còn muốn Nhị Anh đưa cô ta đi xem phim!”
“Mỗi lần cô ta vào thành phố đều yêu cầu Nhị Anh nhà tôi như vậy. Tôi còn nghe Nhị Anh nhà tôi nói rằng hai người họ không chỉ có nắm tay mà còn hôn nhau nữa. Nhị Anh nhà tôi chăm sóc cô ta như là chăm vợ, cuối cùng mọi người có thể đoán được không? Cô ta lại không chịu thừa nhận!”
“Tôi hỏi mấy người, trên đời này còn có người nào như vậy không? Cô ta tiêu của Nhị Anh nhà tôi nhiều tiền như vậy, cũng đã bị Nhị Anh nhà tôi cầm tay và ôm hôn rồi, nhưng lại lật lọng nói không có quan hệ gì? Có chuyện như vậy sao?! Cô ta đang chơi Nhị Anh nhà tôi ư? Danh tiếng của thằng bé đều bị cô ta huỷ hoại rồi, sau này làm sao Nhị Anh nhà tôi có thể cưới vợ được chứ?”
“……”
Những lời nói này của mẹ của Vương Nhị Anh đã thẳng thừng xé nát mặt mũi của Mã Quyên rồi vứt lên mà dẫm, khiến cho cô ta chịu điều tiếng là người lả lơi ong bướm không biết liêm sỉ.
Mã Quyên cũng không phải là kẻ ngốc. Làm sao cô ta có thể không nhìn ra nên tức giận đến nỗi cả người đều run lên.
Cô ta biết Vương Nhị Anh không phải là người tốt đẹp gì. Thật ra ngày hôm qua cô ta không muốn dùng cách thức tuyệt tình như vậy với Vương Nhị Anh.
Trong lòng cô ta có ý muốn giới thiệu hai thanh niên trí thức lớn tuổi là Sở Sương với Trần Nhã cho Vương Nhị Anh, muốn dùng cách ve sầu lột xác này để thoát thân.
Nhưng Sở Sương với Trần Nhã lại không sập bẫy cô ta. Hai người họ luôn vẫn duy trì khoảng cách nhất định với cô ta. Hai bên chỉ giới hạn tình cảm trong việc cùng nhau đi đào rau dại.
Hơn nữa Vương Nhị Anh lại không kiềm chế được mà muốn xác định quan hệ giữa hai người, cho nên cô ta mới không nhịn được mà thẳng thừng lật mặt.
Nhưng cảnh tượng ngày hôm nay là điều cô ta chưa bao giờ nghĩ tới.
Cô ta bị sỉ nhục trước mặt nhiều người như vậy.
Nhưng cô ta cũng không đứng trơ mà nói thẳng: “Bà lau miệng sạch sẽ một chút, nói tôi bị Vương Nhị Anh ôm là sao? Ngay cả một cái móng tay của tôi anh ta cũng chưa bao giờ được động đến. Nếu bà còn dám bôi nhọ tôi, tôi sẽ lập tức đi kiện bà tội phỉ báng sỉ nhục nữ thanh niên trí thức xuống nông thôn!”
Cách này của Mã Quyên rất có tác dụng với Vương Nhị Anh, nhưng nó lại không hề có hiệu quả với mẹ của Vương Nhị Anh!
“Kiện tôi ư? Cô đi đi, cô lên công xã đi kiện đi, đi lên huyện kiện đi. Hiện tại đi ngay đi, tôi đi cùng với cô. Tôi muốn nhìn xem các nhà lãnh đạo có thể giải quyết cho cô hay không, cô định tống tiền những người dân quê mùa chất phác dưới danh nghĩa nữ thanh niên tri thức xuống nông thôn à? Nếu người lãnh đạo không công bằng, tôi lập tức đâm đầu chết ở cổng lớn!”
Mẹ của Vương Nhị Anh chỉ vào Mã Quyên mà chửi ầm lên.
Mà những người nông dân ở bên cạnh cũng mang khuôn mặt giễu cợt và khinh bỉ.
Các bà ấy cũng có nghe nói về chuyện thanh niên trí thức Mã có quan hệ với Vương Nhị Anh. Nhưng họ không nghĩ tới thanh niên trí thức Mã lại tiêu nhiều tiền của Vương Nhị Anh như vậy, hơn nữa nhìn vào tình huống này chính là kiểu điển hình của việc trở mặt liền không nhận người.
Điều quan trọng với tính cách đó của Vương Nhị Anh, tiêu nhiều tiền của Vương Nhị Anh như vậy mà anh ta lại có thể không chiếm được chút lợi lộc nào từ Mã Quyên sao?
Bà ấy nói về chuyện ôm hôn, khả năng là đúng sự thật.
Mà ở bên này hai người Sở Sương và Hứa Nhã đang cùng làm việc đều trầm mặc không nói. Không ai hiểu rõ bằng các cô ấy vì họ ở cùng một chỗ trong khu của thanh niên trí thức.
Mã Quyên thật sự có mối quan hệ với Vương Nhị Anh.
Dương Nhược Tình ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi các cô ấy đây là chuyện gì? Nếu chuyện không đúng sự thật thì không thể để nữ thanh niên trí thức bị coi thường được!
Nhưng mà Sở Sương với Hứa Nhã lại không nói lời nào. Hai người họ cũng không muốn bị kéo vào chuyện thị phi như vậy, đặc biệt là khi hai người họ đều biết rõ nội tình.
Mã Quyên vô cùng tức giận. Cô ta biết bản thân gặp phải đối thủ rồi, nhưng cứ tiếp tục như thế này thì không thể được vì dường như mọi người đều đến đây để khiển trách cô ta.
“Trước đó tôi thấy Vương Nhị Anh thực sự thật lòng theo đuổi tôi, cho nên tôi cũng có chút rung động, cũng nghĩ sẽ đi chơi khắp nơi cùng anh ta. Nếu có thể tôi cũng sẽ cân nhắc đến việc lấy anh ta, nếu không được thì thôi. Việc đi vào thành phố cùng với anh ta cũng không phải do tôi đưa ra, là anh ta chủ động mời tôi. Tôi còn nói với anh ta là không cần, đừng tiêu nhiều tiền như vậy, nhưng anh ta nhất quyết muốn tôi phải đi……”