Đừng nghĩ rằng bình thường mẹ chồng cô ta tốt với cô ta, cô ta sẽ chịu đựng những ngày dài đằng đẵng như vậy, cô ta vẫn sẽ nổi giận khi cần thiết!
Mẹ Lý Phong Thu chưa bao giờ dám cứng rắn với vợ của con trai thứ hai, bà ta chỉ biết khóc: “Mẹ biết là thiệt thòi cho con nhưng không phải là mẹ không có cách nào hay sao? Không thể động đậy suốt một trăm ngày, kế tiếp……”
Bà ta không thể trông cậy vào cô con dâu cả nhẫn tâm đó nữa, chỉ có thể dựa cô con dâu thứ hai thôi.
“Tôi không sống nổi nữa!”
Vợ Phong Mậu nghe nói phải kiêng cữ một trăm ngày thì khóc lóc chạy về nhà, thu dọn quần áo, không dẫn theo con mà về nhà mẹ đẻ ở!
Cô ta bỏ đi rồi, việc chăm sóc mẹ chồng liền rơi vào tay Phong Mậu. Lúc này Phong Mậu mới biết công việc này khó khăn đến mức nào, làm thế nào mà anh trai anh ta đã kiên trì được vậy?
Khi anh ta đi chăm sóc mẹ mình, thật sự là nôn ra cả cơm tối.
Người già nằm trên giường không thể xuống giường, hai cô con dâu đều không chăm sóc, mà lại nhờ hai người con trai đến chăm sóc?
Khi chuyện chưa từng có này lan truyền trong thôn lại khiến một đám đàn bà nhiều chuyện bàn tán xôn xao.
Nhưng cho dù người khác nói gì, chị Lý cũng không đi!
“Cháu làm như vậy sẽ chịu thiệt thòi đấy.” Thím Tôn nói. Bà ta thấy dù sao cũng phải đi, dù chỉ là làm bộ đến cho có.
“Bình thường cháu chẳng được hưởng thứ gì tốt, toàn bị em dâu chiếm hết. Bây giờ bà ta gặp chuyện rồi, cô ta mới hầu hạ mấy ngày đã không chịu nổi mà chạy về nhà mẹ đẻ? Vậy thì cháu đi làm gì, đừng hòng!” Chị Lý cười lạnh nói.
“Có ai như cháu sao? Cháu cũng là người có con trai. Sau này con trai cháu lấy vợ, chúng nó cũng sẽ học theo cháu làm như vậy đấy!” Vì muốn bênh vực lẽ phải mà Thím Tôn chỉ trích chị ấy.
“Chuyện nhà cháu không phiền thím phải can thiệp vào. Thím vẫn nên lo cho nhà mình đi!” Chị Lý ngược lại không khách sáo với bà ta lắm, trực tiếp mắng bà ta.
"Đúng đấy mẹ, mẹ lo nhiều như vậy làm gì? Không có chuyện gì để nói nữa thì mau đi về đi." Chị Đại Sơn nói thêm vào, trong lòng cũng cười lạnh. Mẹ chồng này của chị ấy còn có thời gian rảnh rỗi để đi quản chuyện của người khác.
Thím Tôn cũng không biết trong lòng con dâu đang nghĩ gì.
Bà ta vốn định đến đây để nói chuyện phiếm với mẹ Lý Phong Thu, muốn nói rằng không chỉ vợ của Phong Thu không ra gì, mà vợ của con trai thứ hai của bà ta cũng không ra gì.
Kết quả vừa bước vào nhà đã bị mùi hôi thối nồng nặc xông ra ngoài.
"Ôi trời ơi, tôi sẽ đến thăm bà sau nhé!" Thím Tôn trực tiếp bỏ chạy.
Vào ban đêm, bà ta còn phàn nàn với ông đội trưởng: "Không phải tôi nói chứ, vợ của Phong Thu thật là không ra gì. Mẹ chồng của nó gãy chân mà nó còn không thèm nhìn lấy một cái, tôi khuyên nó thì nó cũng không nghe, có chuyện như vậy sao? Vợ của Phong Mậu cũng vậy, thậm chí còn chạy về nhà mẹ đẻ trốn. Bình thường mẹ chồng của nó chăm sóc nó rất chu đáo, nó cũng là một con người vô lương tâm..."
"Nếu bà không đối xử tốt với mấy người vợ của anh em Đại Hải, sau này bà nằm như vậy, chắc chắn chúng cũng sẽ không quan tâm đến bà. Bà cứ chờ Tiểu Lệ về hầu hạ bà đi. Nhưng tôi thấy có lẽ Tiểu Lệ sẽ không về hầu hạ bà đâu." Ông đội trưởng nhẹ nhàng nói.
Mặc dù ông là đội trưởng nhưng ông sẽ không can thiệp vào chuyện này, bởi vì thanh quan khó quản chuyện nhà. Hơn nữa không phải con trai ruột Lý Phong Thu của bà ta đang đi hầu hạ bà ta sao?
Mà vợ ông ấy không lo lắng cho bản thân mình nhưng lại có thời gian để lo lắng cho người khác.
Thím Tôn sững sờ một lúc, hỏi: “Ông có ý gì vậy?”
“Chẳng có ý gì, trời sắp tối rồi, mau đi ngủ đi.” Ông đội trưởng xoay người, quay lưng lại với bà ta.
Thím Tôn lạnh lùng hừ một tiếng, đáp: “Nếu chúng nó dám đối xử với tôi giống như vợ Phong Thu và vợ Phong Mậu, tôi sẽ lột da chúng!”
Bà ta tự tin rằng mình là một bà mẹ chồng rất uy nghiêm.
Khi bà ta nói thì không một cô con dâu nào dám cãi lại.
Và chuyện nhà họ Lý lại ồn ào ầm ĩ thêm một lần nữa.
Vì Lý Phong Mai đã trở về.
Cô ta đạp xe từ huyện về thăm nhà, cũng là lần hiếm hoi cô ta có thời gian về nhà. Cô ta vừa về đến nơi thì mới biết mẹ cô ta bị gãy chân, nằm trên giường không thể xuống giường được.
Kết quả là chị dâu cô ta lại không đến chăm sóc!
“Thật là quá đáng!” Lý Phong Mai tức giận không thôi.
Cô ta tức tốc đến nhà anh trai và chị dâu, lớn tiếng với chị Lý: “Mẹ tôi thành ra thế này, chị lại cứ đứng nhìn như vậy sao? Chị có phải là con dâu nhà họ Lý không?”
Chị Lý nào có coi cô ta ra gì, lạnh lùng cười nói: “Cô về đúng lúc đấy, sau này cứ giao mẹ cô cho cô chăm sóc. Chồng chị còn phải đi làm, không có thời gian rảnh đâu!”