Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức ( Dịch Full )

Chương 181 - Chương 181 - Đưa Mật Ong

Chương 181 - Đưa Mật Ong
Chương 181 - Đưa Mật Ong

Bạch Nguyệt Quý cho bà ấy một bình mật ong, đưa thêm cả hai con gà rừng: “Thím cứ cầm về nấu cho chị dâu đi, thím mà không cầm, tí nữa cháu lại phải đi sang một lượt nữa.”

Thím Trương mỉm cười, may mà nhà bọn họ vẫn để lại, nên bà không khách sáo nữa.

Hiện giờ quan hệ giữa hai nhà rất thân thiết.

Lúc Lý Thái Sơn tắm rửa xong, cầm bình đến, toàn bộ mật ong đã được lọc xong.

Cho thím Trương một bình thì vẫn còn tầm năm bình nữa, mỗi bình có thể chứa được tầm ba cân mật ong.

Sáu hộp đựng trái cây, mỗi cái có thể chứa một cân, còn lại đều để ở đây.

Lý Thái Sơn cười nói: “Anh Dã, anh cho tôi cái hộp nhỏ này nhé? Tôi cầm đi cho đối tượng của tôi, chắc chắn cô ấy sẽ rất thích.”

“Tự lấy đi.” Chu Dã gật đầu.

Lý Thái Sơn cầm một bình mật ong về cho mẹ anh ta cất, còn mật ong để trong hộp trái cây, anh ta định sáng mai sẽ mang qua cho đối tượng tìm hiểu kia.

Mẹ Lý Thái Sơn ôm bình mật ong rất thỏa mãn: “Con phải đi cùng Chu Dã lên núi mới tốt, sau này đừng có đi theo Vương Nhị Anh nữa.”

Một người có mật ong để ăn, một người bị ong đốt cho thành cái đầu lợn.

“Đương nhiên, sau này có đánh chết con cũng không lên núi với Vương Nhị Anh xui xẻo kia đâu.” Lý Thái Sơn nói.

Mẹ Thái Sơn mỉm cười.

Mẹ Thái Sơn không thèm quan tâm chuyện con trai chỉ mang một bình lớn và hai hộp nhỏ mật ong về, chỗ còn lại đều để lại nhà Chu Dã.

Nếu không phải Chu Dã dẫn con trai bà ấy lên núi, đừng nói là hai bình mật ong này, ngay cả mùi mật ong bà ấy cũng không ngửi được.

Sau đó bà ấy lại nghe con trai nói, anh ta chỉ vào núi để lấy mật ong, còn nằm ngủ một giấc ở trên cây, nhưng Chu Dã vẫn vui vẻ chia cho anh ta hai con gà rừng.

“Sau này con cứ đi cùng Chu Dã, nếu thằng bé cần hỗ trợ, con chắc chắn phải đi ngay, đã biết chưa?” Mẹ Thái Sơn suy nghĩ, nói với con trai.

Bà ấy cảm thấy Chu Dã đúng là được trời cao ưu ái, ra tay cũng rất hào phóng, không tính toán chi li, con trai theo anh đúng là được lộc.

Điều này còn cần mẹ anh ta nói sao.

Đời này của Lý Thái Sơn đã quyết phải đi theo anh Dã của anh ta rồi.

Trong nhà Chu Dã.

Bạch Nguyệt Quý lấy chỗ mật ong để trong hộp trái cây chia cho mọi người.

Chị Lý được một hộp.

Chị Lý nhìn một hộp mật ong lớn: “Em cầm lên trạm thu mua trên công xã đổi đi, trên đó nhận thu mua mật ong đó, lần trước bên phía nhà mẹ đẻ của chị cũng có người cầm lên đó đổi được không ít tiền.”

“Trên đó đồng ý mua, nhưng em không định bán, đây là đồ tốt, em định để lại ăn.” Bạch Nguyệt Quý cười, đưa cho cô ấy một hộp: “Để cho Mãn Thương, Mãn Khố nếm thử.”

Chị Đại Sơn cũng được một hộp.

Chị Đại Sơn khá ngại: “Chị còn chưa cho em được đồ gì tốt.”

“Chị đừng khách sáo như vậy, tay nghề của em vụng về, sau này vẫn còn phải nhờ chị làm quần áo cho hai đứa nhỏ.” Bạch Nguyệt Quý cười nói.

“Em cứ đưa tới là được.” Chị Đại Sơn cười gật đầu.

Chu Dã rất kính trọng ông đội trưởng nên chỗ mật ong này sao có thể thiếu phần của ông ấy được.

Ông đội trưởng nhận lấy.

Thím Tôn rất vui vẻ, bà ta định cất hộp đó đi cho bản thân ăn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hộp của chị Đại Sơn.

Bạch Nguyệt Quý vừa rời đi, bà ta đã đến yêu cầu chị Đại Sơn: “Nhà thằng hai, hộp mật ong này của cô đưa hiếu kính cho tôi và cha cô đi.”

“Cha cũng có một hộp.” Chị Đại Sơn lạnh nhạt nói.

Thím Tôn nói: “Hộp của cha cô còn phải để lại cho Tiểu Lệ, ngày mai tôi sẽ đưa qua cho con bé.”

Chị Đại Sơn nói lại: “Ngày mai con còn phải đưa hộp mật ong này cho nhà mẹ đẻ con.”

Thím Tôn lật mặt: “Cái gì? Cô không nỡ cho hai người già chúng tôi ăn sao? Hiện giờ đã như vậy, sau này còn thế nào? Có phải chờ đến lúc tôi giống như mẹ Phong Thu, cô cũng không muốn phục vụ tôi đúng không? Tôi nói cho cô biết, cô có thể được gả vào nhà chúng tôi đó là do cô may mắn, cô đừng có đang ở trong phúc mà không biết hưởng.”

Cho dù bà ta có nói thế nào, chị Đại Sơn cũng không có ý định nhường lại hộp mật ong.

Vì sao lại bắt chị ấy phải nhường?

Chị Đại Sơn chờ chồng trở về, đỏ mắt kể lại chuyện này, hơn nữa chị ấy còn đưa ra quyết định, chị ấy muốn xây một căn nhà tách ra ở riêng.

Đây không phải là quyết định bồng bột mới suy nghĩ từ hôm nay, chị ấy đã nghĩ chuyện này rất lâu rồi, gia đình họ đã chia nhà từ lâu, nên chuyện dọn ra ngoài ở cũng là chuyện bình thường.

Thật ra Lý Đại Sơn cũng không thể chịu nổi mẹ của anh ấy nữa, nhìn vợ tức giận đến vậy, anh ấy do dự một lúc rồi đi tìm cha.

Bởi vì muốn xây nhà thì còn phải xin đất.

Ông đội trưởng nghe con thứ hai nói, không nhịn được thở dài, ông ấy biết chuyện này chỉ là sớm hay muộn, cho nên cũng không ngăn cản, im lặng gật đầu đồng ý.

Bạch Nguyệt Quý không biết chuyện này, sau khi cô rời khỏi nhà họ Lý, cầm theo một hộp đến nhà của chú Đào.

Bình Luận (0)
Comment