Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức ( Dịch Full )

Chương 184 - Chương 184 - Nịnh Bợ

Chương 184 - Nịnh Bợ
Chương 184 - Nịnh Bợ

Vợ Quảng Hạ hơi sửng sốt, hỏi: "Chị có ý gì vậy?"

Chu Hữu Mai kể lại hết những gì cô ta nghe được từ mẹ chồng cô ta.

Cô ta thấy vợ Quảng Hạ kinh ngạc, mới nói: "Em suy nghĩ một chút cũng biết rồi. Nếu như người họ hàng này tốt thì sao hai nhà chúng ta lại không tiếp tục qua lại? Cũng chỉ vì chú ba thím ba thương cậu ta nên mới không chê cậu ta mà thôi. Nếu thật sự có chuyện gì, chú ba thím ba cũng sẵn lòng nâng đỡ cậu ta. Bây giờ hai em đã chia nhà rồi, cũng xem như là hai gia đình rồi. Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, đoán chừng nhà em cũng phải giúp đỡ. Dù sao nhà em chịu nhận cậu ta là tốt rồi!"

Vợ Quảng Hạ không nhịn được nói: "Chuyện này... chuyện này không thể nào chứ? Một tháng hai mươi đồng, nhiều như vậy, có thể ăn hết được sao?" Đối với cô ta, một tháng hai mươi đồng là một khoản tiền khổng lồ không thể nào ăn hết được.

Lúc ra ở riêng, nhà cô cũng chỉ chia được bao nhiêu tiền chứ? Nhưng người ta một tháng lại có thể nhận được hai mươi đồng!

Bây giờ có người nói cho cô ta biết, một tháng hai mươi đồng, thế mà lại tiêu hết toàn bộ rồi?

"Triệu Mỹ Hương trở về kể những chuyện kia, không phải em cũng nghe rồi sao?"

Triệu Mỹ Hương kể nhà Chu Dã cứ cách mấy ngày lại làm thịt gà hầm gà, trứng gà thì ngày nào cũng ăn, bánh bao bánh mì trắng thì biến tấu để ăn...

Cổ họng vợ Quảng Hạ khô khốc: "Chuyện... chuyện đó không phải là cô ta ba hoa sao?"

"Cái gì mà ba hoa, những lời cô ấy kể đều là sự thật. Vợ Chu Xuyên cũng đã chính miệng nói, lúc đấy Chu Xuyên nghĩ cậu ta sắp phát đạt rồi, em không biết đó thôi. Anh ta chạy đi làm công việc nặng xây tường nhà cho cậu ta nửa tháng, đến cuối cùng còn suýt bị cậu ta vay tiền mua sữa bột với bình sữa, con của cậu ta quý cỡ nào chứ!"

"Còn nữa lúc vợ cậu ta ở cữ, ngày nào cũng ăn trứng gà, hầm gà và chân giò, em còn tưởng là giả sao?"

"Tất cả đều là thật!"

"Thím ba chăm sóc cô ta ở cữ xong, lúc về người cũng béo lên một chút, toàn là do ăn không đấy!"

"Tiền này từ đâu ra? Không phải là người vợ thanh niên trí thức của cậu ta kiếm được à? Cứ sống kiểu này, đừng nói là hai mươi đồng, cho dù có ba mươi đồng cũng bị tiêu hết, đừng mong dư lại một đồng nào! Như thế này mà em còn dám mong sau này họ phát đạt rồi sẽ giúp đỡ chút nào sao?"

"Năm nay mùa màng tốt thì không có gì phải nói. Nếu gặp năm mùa màng xấu thì sao hả, em muốn thoát thân cũng không dễ đâu!"

"…"

Vợ Quảng Hạ không biết là mình đã về nhà như thế nào, nhưng trong lòng cô ta rất lạnh lẽo.

Cô ta thực sự không nghi ngờ lời của Chu Hữu Mai.

Cô ta hiểu rất rõ về tính cách của nhà cậu cả và cậu hai. Sao biết được cháu trai của họ thành đạt như vậy mà họ lại đứng nhìn mà không đến chào hỏi chứ?

Trước đây, cô ta còn hơi thắc mắc, còn nghĩ rằng hai nhà này cũng có chút khí khái đấy chứ!

Không ngờ hóa ra là vì họ đã biết Chu Dã là người như thế nào rồi!

Không dễ chịu, cực kỳ không dễ chịu!

Đó là cảm giác chân thật khắc họa tâm trạng của vợ Quảng Hạ lúc này.

Giống như tưởng rằng người họ hàng đó là một tỷ phú, bản thân họ một mực lấy lòng nịnh bợ, chỉ mong rằng có thể từ kẽ tay của người ta rơi ra chút gì đó để mình nhặt.

Kết quả không ngờ người họ hàng đó lại là một tỷ phú nợ nần!

Kém nhau một chữ lại khác xa như một trời một vực.

Khi đi ngủ vào buổi tối, vợ Quảng Hạ cứ trở mình mãi, giống như đang lật cá ướp muối vậy.

“Em làm gì vậy? Nãy giờ cứ lật qua lật lại, có cho người ta ngủ không?” Cố Quảng Hạ không nhịn được nói.

Vợ Quảng Hạ nói: “Em kể cho anh nghe một chuyện.”

“Ngày mai nói không được à?”

“Không được, phải nói ngay bây giờ!” Nếu không nói, đêm nay cô ta không thể ngủ được.

“Vậy em nói nhanh đi!” Cô vợ này của anh ấy cũng thật là nhiều chuyện.

Vợ Quảng Hạ cũng thử thăm dò: "Những gì Triệu Mỹ Hương nói có đúng không?"

"Chuyện gì? Cô ta kể nhiều chuyện lắm, em hỏi chuyện nào?"

"Chuyện cô ấy kể về cách sống của Chu Dã, nói là ngày nào cậu ta cũng hầm thịt ăn bánh mì trắng gì đó."

Nhắc đến chuyện này, Cố Quảng Hạ khẽ liếm môi, nói: "Chắc là vậy đó." Em họ rất biết cách hưởng thụ, anh ấy có hơi ghen tị.

"Cách ăn như vậy, bao nhiêu tiền mới đủ ăn?"

"Em lo chuyện này làm gì? Chuyện này không liên quan gì đến chúng ta. Đó là tiền của cậu ấy, cậu ấy muốn tiêu như thế nào thì tiêu." Cố Quảng Hạ đáp. Nếu anh ấy có tiền như vậy thì... có lẽ cũng không nỡ tiêu nhiều như vậy.

Tuy nhiên, mọi người đều là người trưởng thành rồi, hai vợ chồng em họ muốn sống thế nào thì cũng không cần anh ấy phải xen vào.

Nếu thật sự sống không ổn, chắc chắn cha mẹ anh ấy sẽ nhắc nhở.

"Chuyện này không liên quan đến chúng ta nhưng với cách ăn như vậy chắc chắn cũng không để dành được bao nhiêu tiền. Nếu gặp phải năm đói kém như mười ba năm trước, cậu ta phải dựa vào ai giúp đỡ?"

Bình Luận (0)
Comment