Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức ( Dịch Full )

Chương 208 - Chương 208 - Chia Tiền Vui Như Hoa Nở 1

Chương 208 - Chia Tiền Vui Như Hoa Nở 1
Chương 208 - Chia Tiền Vui Như Hoa Nở 1

Thật ra cũng không phải tất cả mẹ chồng trên đời đều là người xấu tính.

Ví dụ như thím Đào. Bà ấy sống cùng với vợ chồng Đào Ngõa Phiến thật sự rất hòa hợp.

Và bà Lý ở chung với mẹ Thái Sơn là con dâu của bà cũng rất tốt.

Còn có nhiều trường hợp khác nữa.

Nhưng mà so sánh ra thì, mẹ chồng tốt thật sự cũng không nhiều lắm. Xác suất gặp phải người tốt vẫn khá là nhỏ.

Bạch Nguyệt Quý cũng không cảm thấy may mắn vì mẹ chồng cô ra đi sớm, mà cô chỉ lo lắng cho mình nếu có mẹ chồng thì khi ở chung cô với mẹ chồng sẽ không thể hòa hợp được.

Đối với cô, mối quan hệ lý tưởng nhất giữa mẹ chồng và nàng dâu vẫn là mọi người đều ở riêng, khi cần giúp đỡ lẫn nhau thì sẽ đến hỗ trợ một chút. Cô cảm thấy như vậy chính là điều tốt nhất.

Sau này cô cũng sẽ dùng cách thức này để sống chung với con dâu tương lai của mình.

Nhưng mà hiện tại nói điều này thì vẫn còn xa quá. Đây là chuyện sẽ xảy ra nhiều năm sau.

Mấy người phụ nữ thì nói chuyện gia đình, còn mấy người đàn ông thì lại nói về chuyện thu hoạch vụ mùa bội thu năm nay.

“Năm nay công điểm của chúng ta rất có giá. Hai ngày trước, tôi đã hỏi kế toán. Ông ấy nói mỗi một công điểm của chúng ta giá hai hào đấy!” Lý Thái Sơn nói.

Lý Phong Thu kinh ngạc: “Tăng nhiều như vậy ư? Năm ngoái chỉ có một hào bốn, tin tức này của anh có chính xác không vậy?”

“Tất nhiên là chính xác rồi. Kế toán chính là chú của tôi!” Lý Thái Sơn trừng mắt nhìn anh ấy một cái.

Chu Dã cũng vui mừng: “Tăng lên sáu phần tiền. Chúng ta thật sự xứng đáng là đại đội tiên tiến!” Không uổng công năm nay anh cật lực đi làm vất vả. Thật sự rất xứng đáng!

“Vậy trong các đại đội trong công xã của chúng ta, chúng ta vẫn được xếp hạng cao.” Chú Trương nói.

Mỗi một công điểm có giá hai hào, nếu mà so sánh với chỗ khác giàu có hơn thì có lẽ không đáng gì. Trên báo chí cũng có đại đội hạng nhất có công điểm giá tám hào, thậm chí là một đồng.

Nhưng những điều đó chỉ tồn tại trên báo thôi, còn ở khắp khu vực của họ công điểm đều không có nơi nào vượt quá giá 5 hào.

Mà ở nơi này của họ thì rất bình thường, chính là giống như năm ngoái. Mỗi một công điểm khoảng một hào ba hoặc bốn, có một vài đại đội chỉ xấp xỉ một hào.

Năm nay một công điểm ở đại đội của họ có thể có giá hai hào, thì nói đại đội của họ là đại đội tiên tiến thật sự cũng không sai.

Một vài người đang trò chuyện, phía trước những người còn lại đã bắt đầu chia lương thực và chia tiền.

“Ôi trời. Nhà ông Trần đã được chia nhiều lương thực như vậy, mà vẫn còn được chia hơn 180 đồng, sao lại được chia nhiều như vậy? Có phải tính sai rồi hay không?”

Cùng lúc này, phía trước có người hô lên và báo ra một con số cũng khiến tất cả mọi người xôn xao cả lên.

“Sao cơ? Hơn 180 đồng ư?” Chu Xuyên ở phía sau mở to hai mắt nhìn.

“Tính sai có phải không? Tôi nhớ rõ là năm ngoái nhà họ được chia hơn một trăm hai mươi đồng mà?” Chị dâu Chu cũng vội vàng nói.

“Tôi cũng nhớ như vậy. Sao lại nhiều hơn như vậy chứ? Không phải tính sai rồi chứ?” Chị Đại Căn cũng ngừng ăn dưa muối và hét lên theo.

Vừa nghe thấy số tiền được truyền đến từ phía trước, các đội viên đến đây xếp hàng để chia lương thực và chia tiền đều rất háo hức. Nhà ông Trần đoán chừng được nhiều hơn 60 đồng so với năm ngoái!

Kế toán cầm cái loa nói: “Tính toán không sai gì cả, năm nay nhiều hơn so với năm ngoái.” Ông ấy đã tính đi tính lại, chắc chắn không tính sai.

Ông đội trưởng cầm loa tiếp tục phát: “Mọi người xếp thành hàng đi, không được chen chúc. Đại đội Ngưu Mông chúng ta chưa bao giờ nợ xã viên bất kỳ khoản tiền gì, năm nay cũng như vậy. Một đồng một xu đều sẽ được tính rõ ràng. Nếu mọi người cảm thấy không đúng thì đều có thể đến đối chiếu lại.”

Vậy có nghĩa là không phải tính sai. Nhà ông Trần chính xác được chia nhiều tiền như vậy!

“Nhà ông Trần được nhiều tiền như vậy, nhà chúng ta có thể được chia bao nhiêu? Năm nay nhà chúng ta cũng rất cố gắng nỗ lực làm việc!” Chị dâu Chu hào hứng nói.

“Còn cả nhà tôi nữa. Nhà tôi cũng vậy!” Triệu Mỹ Hương vội vàng nói.

Chị Đại Căn rất tức giận. Cô ta không kìm được mà oán trách bụng mình: “Thằng nhóc này đến để đòi nợ mà. Công điểm năm nay có giá như vậy mà thằng nhóc này lại giày vò tôi rất nhiều!”

Năm nay cô ta không đi làm được việc gì cả. Phản ứng mang thai thật sự quá lớn. Từ lúc bắt đầu có thai đến bây giờ cô ta vẫn nôn nghén liên tục. Dù sắp sinh đến nơi rồi nhưng cô ta vẫn phải mang theo dưa muối để thỉnh thoảng lấy ra nhấm nháp. Nếu không cô ta sẽ dễ dàng cảm thấy buồn nôn.

Mọi người bên này cũng rất mong chờ.

Trương Hiểu Mai nói: “Không biết chúng ta có thể được chia nhiều hơn không?”

“Chắc chắn sẽ được chia nhiều. Nhưng mà muốn nhiều hơn thì không có, một nhà đoán chừng chỉ nhiều hơn bảy tám đồng thôi.” Mẹ của Thái Sơn ở phía trước nghe thấy lời này thì lập tức nói.

Bình Luận (0)
Comment