Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức ( Dịch Full )

Chương 213 - Chương 213 - Thật Sự Tiêu Nhiều Như Vậy Sao

Chương 213 - Thật Sự Tiêu Nhiều Như Vậy Sao
Chương 213 - Thật Sự Tiêu Nhiều Như Vậy Sao

“Thật sự tiêu nhiều như vậy sao?”

“Sao lại không thật, tôi nhìn thấy vô cùng chính xác!”

“Không phải năm nay anh ta rất chăm chỉ nên cũng được chia rất nhiều lương thực sao? Sao lai mua nhiều như vậy?”

“Không phải Chu Dã mua, vợ anh ta mua. Chu Dã chỉ muốn 50 cân lúa mạch, vợ anh ta thẳng thắn muốn một trăm cân! Lúc cô ấy đứng ở đó chỉ vào những lương thực mình muốn, tiêu tiền thật hào phóng. Ôi trời. Thật sự không thể tin được!”

“Sao mà lại không tin được chứ? Ai có thể sẵn sàng bỏ ra bốn mươi đồng để mua chút lương thực chứ?”

“Họ không e rằng chuyện này sẽ tiêu hết toàn bộ tiền bạc trong nhà sao?”

“……”

“Trước đó cũng nói đã tiêu hết rồi, sao đến bây giờ lại còn có để tiêu?” Lúc Triệu Mỹ Hương đến tìm chị dâu Chu tán gẫu đã nói.

Sau khi chị dâu Chu nghe kể về chuyện này thì cảm thấy hơn ba mươi đồng nhà chị ta được chia năm nay cũng không còn giá trị nữa!

Nhà chị ta còn rất đắc chí vì được chia hơn ba mươi đồng, cuối cùng nhà của chú hai lại có thể tiêu gần bốn mươi đồng để mua lương thực mà không cần chớp mắt một cái!

Đây chính là bị so sánh với bụi rồi.

Triệu Mỹ Hương không chỉ nói ở đây mà cô ta còn chạy thẳng về nhà mẹ đẻ để nói.

Vốn dĩ nhìn thấy Triệu Mỹ Hương, vợ của Quảng Hạ cũng không muốn đáp lời. Nhưng khi cô ta vừa nghe đến chuyện tiêu bốn mươi đồng đồng tiền để mua lương thực thì mở to mắt nhìn.

“Thật sao? Tiêu bốn mươi đồng đồng tiền để mua lương thực ư?”

“Đó là sự thật. Nó đã truyền khắp nơi trong đại đội của chúng tôi.”

“Không phải cô nói ngày thường họ ăn rất nhiều sao? Sao lại có thể tiết kiệm được nhiều tiền như vậy chứ?” Vợ của Quảng Hạ không nhịn được nói.

“Bình thường tôi không nhìn thấy nhà cô ta tiết kiệm, có điều là họ có hai mươi đồng một tháng, nên có thể có dư lại chút nào không?” Triệu Mỹ Hương nói ra suy đoán của mình: “Nhưng mà lần này chắc chắn là đã tiêu hết toàn bộ tiền trong nhà rồi.”

Nghe thấy điều đó, tâm trạng của vợ Quảng Hạ cảm thấy tốt hơn nhiều.

Nhìn đi, cô ta không phải là người biết cách sống ư? Đây là đem hết của cải trong nhà tiêu sạch!

Chưa kể nhà cậu cả Cố và cậu hai Cố.

Sau khi mợ cả với mợ hai nghe chuyện mà Triệu Mỹ Hương đến đây nói thì cảm thấy thật sự không gì có thể may mắn hơn.

May mà lúc trước vợ của Chu Xuyên đã đến và nói rõ với họ, bọn họ mới có quyết định sáng suốt. Nếu không có thể đứa cháu ngoại này đã vào nhà họ rồi!

Với kiểu sống như thế này thì dù là núi vàng hay núi bạc cũng đều không đủ.

Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, thì có thể lấy cái gì ra để đối phó được chứ? Còn không phải là đến nhà họ để tống tiền sao?

Nhưng mà còn lâu mới có chuyện đó!

Tất nhiên cậu út Cố cũng nghe nói đến hành động vĩ đại của hai vợ chồng cháu ngoại của mình.

Ông ấy muốn để mợ út đi một chuyến.

“Bà đi nói vài câu rằng hiện tại trong miệng của người dân làng trên xóm dưới đều đang đồn đại về hai chúng nó.” Cậu út Cố nói.

Mợ út cũng muốn đi, nhưng mà mua thì cũng đã mua rồi. Hơn nữa hiện tại bà ấy bận quá nên nghĩ rằng khi nào có thời gian rảnh thì sẽ đi.

Nhưng mà bà ấy còn chưa kịp đến thì Chu Dã đã đến trước. Anh đưa Bạch Nguyệt Quý với Đâu Đâu và Đô Đô cùng đi theo.

Cùng đi với họ còn có Cố Quảng Thu và Trương Hiểu Mai.

Mấy ngày sau khi chia lương thực, Chu Dã với Cố Quảng Thu cũng rất bận.

Bọn họ đều đi lấy củi. Tốc độ của hai người rất nhanh, trong một ngày là có thể chở một xe kéo to. Nên chỉ cần mấy ngày mà củi để dùng cho mùa đông đã được chất đầy dưới lán ở trong sân của hai nhà.

Ngoài ra, còn có đống rơm được đội chia cho cũng được chất đầy trong sân. Dùng hết mùa đông cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.

Mà mấy ngày họ đi lấy củi, Bạch Nguyệt Quý cũng đi theo thím Trương và mẹ Thái Sơn cùng nhau chi ra một số tiền, mượn xe lừa nhà chú Đào để kéo và xay bột.

Lúa mạch, với ngô và đậu nành trong nhà đều đã được xay xong toàn bộ.

Cho nên hôm nay mới có thời gian, cả hai nhà đều cùng nhau đi đến đây.

Lúc đầu họ nghĩ sẽ đến vào dịp tết nhưng mà lúc đó sẽ quá lạnh, Đâu Đâu với Đô Đô lại còn nhỏ nên dự định sẽ không cho bọn trẻ ra ngoài.

Nên bây giờ là thời gian tốt nhất để họ đưa bọn trẻ đến đây gặp họ hàng và để cậu út của anh được gặp cháu ngoại.

Cố Quảng Thu mang đến đây khá nhiều lương thực, một túi bột ngô xay. Riêng túi này đã nặng khoảng ba mươi cân.

Anh ấy còn mang thêm lạc, đậu nành. Tất cả khá nặng khoảng lăm mươi cân.

Chỗ lương thực đó được đưa đến đây chắc chắn là không ít.

Chu Dã không mang lương thực, nhưng là mấy ngày này anh vào núi lấy củi, thu hoạch cũng khá nhiều. Mấy ngày vào núi, mỗi ngày anh đều tìm được ổ gà rừng. Hôm thì anh mang gà rừng về, hoặc có hôm thì mang thỏ hoang về.

Bình Luận (0)
Comment