Nhưng vận may không tốt, nửa chừng thì máy kéo chết máy.
Lý Đại Hải nhìn lên trời: “... ” Quả nhiên không có Chu Dã thì không được.
May là tài xế đã quá quen với tình huống này, chỉ mất hơn nửa giờ để sửa xong và tiếp tục lên đường trở về.
Còn Chu Dã thì ở đây tìm một nhà nghỉ ở khu vực trung tâm thành phố để nghỉ qua đêm cùng ông đội trưởng và kế toán.
Ngày hôm sau, họ đi xe buýt đến ngoại ô thành phố bên cạnh để mua dê con.
Lần này, Chu Dã đã chuẩn bị, mang theo đồ hộp và trái cây đến để gửi lời thăm hỏi ân cần đến nhân viên người ta, sau đó mới vào vấn đề chính, đưa ra các loại giấy tờ chứng nhận do xã cấp để mua dê con.
Dê con cũng không hề rẻ nhưng vẫn là câu nói đó, có Chu Dã ở đó, dê con mua được đều rất khỏe mạnh.
Kế toán nhìn Chu Dã và nhân viên công tác trò chuyện rôm rả, nói chuyện rất ăn ý thì nói với đội trưởng: “Sau này đi họp ở huyện, hãy mang cậu ấy theo, để cậu ấy đi theo Đại Hải, sau này chắc chắn Đại Hải sẽ tiến xa hơn ông.”
“Tôi cũng muốn vậy, nhưng cậu ấy có lý lịch chính trị không tốt.” Tối qua ông đội trưởng vừa nghĩ đến chuyện này, cảm thấy rất tiếc nuối.
Hiện giờ quy định về phương diện này rất nghiêm ngặt, người đã ngồi tù rất bị hạn chế.
“Có gì đâu, lại không phải cậu ấy phạm tội, chỉ là gánh tội thay cho người ta thôi mà.”
“Nhưng việc cậu ấy ngồi tù là sự thật, người bên trên chỉ cần xuống điều tra là có thể chứng minh được chuyện này mà.” Ông đội trưởng nói: “Trong thôn cũng có không ít người ghen tị với cậu ấy. Nếu như cậu ấy lại gặp chuyện tốt gì đó, thật sự sẽ khiến người ta ghen tị đỏ mắt đó. Thôi thì cứ để cậu ấy và vợ ở trong thôn sống cho tốt.”
Mặc dù trong lòng ông ấy rất muốn nhưng vẫn thấy nhiều chuyện không bằng ít chuyện.
Bởi vì hiện nay cũng đang đấu tranh với mê tín dị đoan, lại thêm anh có biệt danh là ngôi sao may mắn, tổng hợp lại thì thôi bỏ qua vậy.
Kế toán cũng không nói gì, vì suy nghĩ của ông đội trưởng cũng không phải là không có lý.
Nếu khiến người ta ghen tị đỏ mắt thì ngày tháng thật sự sẽ không yên ổn, vợ chồng Chu Dã vẫn còn hai đứa con nhỏ mà.
Chu Dã thì không biết những chuyện này. Chuyện dê con, còn cả chuyện thuê xe về đều do anh tự mình bàn bạc, hoàn toàn không cần ông đội trưởng và kế toán đến.
Mấy người ngồi lên chiếc máy kéo bên này, chở theo mười lăm con dê con của đội về.
Khi về đến đại đội Ngưu Mông cũng đã là buổi chiều. Về nhà thì quá muộn, ông đội trưởng rất nhiệt tình mời lái xe ở lại nhà ông ấy một đêm.
Anh em Lý Đại Sơn và Lý Đại Hà đều đã dọn ra ngoài, ở đây có nhiều chỗ để ở.
Người lái xe cũng không khách sáo, còn đưa phiếu lương thực và tiền cho ông ấy.
Sau khi sắp xếp xong cho lái xe, đội trưởng mới có thời gian hỏi Lý Đại Hải về chuyện lợn con.
Nhưng mà chuyện này không có vấn đề gì.
Bởi vì đều làm theo quy định đã nói trước, đó là cho những thành viên muốn nuôi lợn đến rút thăm, bao gồm cả mẹ ruột của anh ta, thím Tôn, cũng phải rút thăm.
Người rút thăm số một được chọn đầu tiên, người rút thăm số hai được chọn thứ hai, cứ thế tiếp tục cho đến con lợn con cuối cùng.
Vì chuyện này, thím Tôn còn chỉ vào mặt anh ta mà mắng.
Trước đây bà ta còn đắc ý nghĩ rằng mình sẽ được chọn đầu tiên, không ngờ con trai lại không cho!
Tuy nhiên, Chu Dã không quan tâm đến những chuyện này. Anh bước xuống khỏi máy kéo, chào ông đội trưởng và những người khác, anh rất nóng lòng trở về nhà.
Thật sự là anh chưa từng rời xa vợ con lâu như vậy, thật là nhớ chết đi được.
Khi trở về, anh gặp thím Trương, bà ấy gánh hai thùng, còn có đậu ngâm, định đi xay đậu để làm đậu phụ.
“Thím, hôm qua thím có qua nhà cháu ngủ không?”
“Có. Yên tâm đi.” Thím Trương rất coi trọng tính cách thương vợ, biết lo cho gia đình của anh. Một người đàn ông như vậy thì không thể tệ được.
Bà ấy rất vui mừng, bởi vì con rể của bà ấy cũng là như vậy.
“Vậy thì được rồi.” Chu Dã cười, hỏi: “Thím có được chọn một con lợn con tốt không?”
“Có chứ, thím rút thăm được số bốn, là người được chọn thứ tư đó!” Thím Trương cười nói.
Sau khi trò chuyện với thím Trương một lúc, Chu Dã mới vội vàng trở về nhà.
Bạch Nguyệt Quý đang chơi đùa với con chó con cùng Đâu Đâu và Đô Đô.
Sáng nay khi được đưa đến, con chó con trông rất đáng thương, vì nó chưa được ăn gì cả, cái bụng đói đến mức xẹp xuống!
Bạch Nguyệt Quý liền pha sữa cho nó uống, một bát sữa lớn được nó uống sạch sẽ, bụng cũng tròn vo.
Có lẽ vì đã no bụng, cảm nhận được sự chăm sóc của chủ nhà nên nó đã lập tức thích ứng. Hơn nữa cũng không biết có phải là nó ngửi thấy mùi sữa trên người Đâu Đâu và Đô Đô hay không mà nó rất thân thiết với chúng.