Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức ( Dịch Full )

Chương 237 - Chương 237 - Bênh Vực

Chương 237 - Bênh Vực
Chương 237 - Bênh Vực

Đi cùng mẹ chồng thì cô ấy sẽ không có cảm giác không biết nói gì nữa.

"Cũng được." Mẹ Thái Sơn gật đầu.

Lúc họ đang bận rộn thì thím Tôn đến hỏi bà ấy chuyện này.

Mẹ Thái Sơn đáp: "Có săn được gì đâu, tay không trở về, không gặp may gì cả."

"Đi ra ngoài cùng Chu Dã mà có thể không gặp may sao? Tôi không tin." Thím Tôn nói.

Mẹ Thái Sơn nghĩ thầm bà ta còn không tin? Tin hay không là chuyện của bà ta. Bà ấy không coi thím Tôn ra gì.

Nhưng ngoài miệng thì bà ấy nói: "Nếu có thì tôi còn cần phải giấu giếm à, chẳng phải là chuyện gì xấu xa. Không tin thì bà hỏi Đại Sơn đi."

"Sao thằng nhóc đó chịu nói với tôi? Nếu không thì tôi cần gì phải đến hỏi bà." Thím Tôn nói.

Dù bà ta hỏi thế nào, mẹ Thái Sơn cũng cứ giữ kín miệng, nói không có.

Đừng nói là bà ấy thật sự không biết họ săn được gì và săn được bao nhiêu, cho dù bà ấy biết, bà ấy cũng sẽ không nói.

Chuyện kiếm tiền sao có thể nói ra ngoài được, tiền không được để lộ ra ánh sáng, có biết không?

Thím Tôn không hài lòng khi không hỏi được gì từ mẹ Thái Sơn.

Gần đây con gái bà ta muốn ăn một ít đồ tốt, tỷ như trái cây hộp gì đó, bà ta nghĩ rằng sẽ cướp đoạt một chút từ trên người con trai của mình, đặc biệt là thằng hai Lý Đại Sơn, người đi đầu muốn dọn ra ngoài nhất, bà ta chính là tức giận đến mức không chịu được.

Đời này đừng hòng bước qua cửa nhà bà ta nữa!

Cứ tưởng đi kiếm được chút tiền thì sẽ mang về cho bà ta.

Thế mà lại nói chẳng được gì, không có tiền!

Đợi bà ta hỏi cho ra nhẽ, xem bà ta xử lý họ thế nào!

Vì vậy bà ta lại sang nhà mẹ Phong Thu để hỏi thăm chuyện này, nhưng mẹ Phong Thu cũng không biết.

"Sáng sớm tôi đã nghe vợ thằng hai nói rồi, chắc chắn là kiếm được kha khá tiền đấy chứ?" Mẹ Phong Thu không nhịn được nói.

Thím Tôn quả quyết: "Nhất định là không ít! Bà gọi người qua đây để tôi hỏi thử?"

Mẹ Phong Thu không chút do dự, lập tức bảo Lý Phong Mậu đi gọi, Lý Phong Mậu cũng nhanh chóng đi đến.

Nhưng Lý Phong Thu cứ giả vờ như không nghe thấy, mãi đến khi bị gọi đến phát chán mới ra ngoài nói: "Em gọi cái gì mà gọi, bây giờ mẹ còn có chuyện gì nữa à? Nếu có thì chỉ có chuyện mẹ chết thôi!"

Những ngày gần đây, Lý Phong Thu vẫn luôn hầu hạ bà ta, ngay cả trước đây, anh ấy cũng đã bị bà ta tát một cái.

Không có lý do gì, bà ta chỉ cần tìm một cái cớ là có thể tát anh ấy một cái.

Tuy nhiên, Lý Phong Thu vẫn sẽ chu cấp tiền nuôi dưỡng cho bà ta, vì bà ta đã sinh ra anh ấy. Chỉ là ngoài chuyện này ra thì đừng nghĩ đến chuyện gì khác nữa.

Hơn nữa, anh ấy cũng không phải là người ngốc, không thể không biết bà ta gọi anh ấy qua đây vào lúc này là để làm gì.

"Thế nào, cậu ta vẫn chưa đến sao?" Mẹ Phong Thu Thấy Lý Phong Mậu quay trở lại một mình, bà ta còn chưa kịp mở miệng thì thím Tôn đã không nhịn được hỏi.

"Không đến." Lý Phong Mậu cũng rất tò mò, lần này anh trai anh ta kiếm được bao nhiêu tiền?

Đi ra ngoài cùng Chu D, lại đi lâu như vậy, sợ là kiếm được không ít.

"Bà xem đi, cậu ta còn coi bà là mẹ không? Bảo cậu ta đến đây mà cậu ta lại coi như gió thoảng qua tai!" Thím Tôn lập tức nói.

Mẹ Phong Thu cũng cảm thấy mất mặt trước mặt thím Tôn, bây giờ chân tay của bà ta đã khá hơn nhiều, hoàn toàn có thể ra đồng, chỉ cần cẩn thận một chút là không có vấn đề gì.

Vì vậy, mẹ Phong Thu trực tiếp nổi giận.

Lần này không phải đối với Lý Phong Mậu , mà là đối với chị Lý, cái người con dâu này!

Bà ta vừa khóc vừa chạy đến cửa nhà con trai cả!

Bà ta liền ngồi trước cửa nhà con trai, khóc lóc như đang hát hí khúc: "Số tôi khổ quá, đắng còn hơn cả hoàng liên. Vất vả khổ sở cho con trai cưới nó về làm dâu, tưởng rằng sẽ được hưởng phúc, tưởng rằng nó là người tốt. Kết quả tôi nằm trên giường bệnh lâu như vậy, cô ta còn chưa từng bước qua thăm tôi lấy một lần. Cô ta là loại người gì vậy? Chẳng lẽ đang mong tôi chết sớm sao? Tôi sống cũng chẳng còn gì ý nghĩa nữa, không bằng chết đi còn hơn!"

Tiếng khóc ồn ào như vậy, đương nhiên sẽ có không ít người đến xem.

Mà mọi người cũng đều đã nghe nhiều nên thuộc chuyện này rồi, đang bàn tán xôn xao.

Thím Tôn, một trong những người đứng xem liền lên tiếng phụ họa: "Ai nói không phải chứ? Chuyện này đúng là do vợ Phong Thu không đúng. Mẹ chồng nằm trên giường bệnh không thể động đậy, cô ta lại có thể nhẫn tâm như vậy, không cho bà ấy ăn một miếng cơm, không rót cho bà ấy một chén nước. Tôi chưa từng thấy cô con dâu nào như thế!"

"Còn không phải sao? Chúng ta cưới con dâu về là để làm gì chứ? Không phải là để hiếu thuận với bậc bề trên sao? Đây là muốn để mẹ chồng chết đói mà!"

"Thật là lòng dạ độc ác! Chỉ dựa vào chuyện này, cho dù bà ấy nói cả ngày, cũng là một hành vi bất hiếu!"

"..."

Một nhóm bà già được thím Tôn kéo đến đều lên tiếng bênh vực mẹ Phong Thu.

Bình Luận (0)
Comment