Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức ( Dịch Full )

Chương 244 - Chương 244 - Trò Truyện Ngày Tuyết Rơi

Chương 244 - Trò Truyện Ngày Tuyết Rơi
Chương 244 - Trò Truyện Ngày Tuyết Rơi

Lương thực mà trong đội cho mấy con lợn đen bản địa này ăn chính là bột cám còn xót lại sau khi xay bột mì, và khoai lang. Ngày thường còn có cả dây khoai lang với các loại cỏ cho lợn khác. Mấy thứ này được nấu trong một cái nồi sắt lớn thành dạng cháo hỗn hợp nhuyễn. Đây là thức ăn cho lợn đen bản địa.

Hơn nữa khoảng gần một tháng nay, bởi vì sắp giao lợn nên trong đội cũng sẽ vỗ béo cho lợn.

Thế nào gọi là vỗ béo?

Chính là cho chúng ăn những thứ tốt hơn. Ví dụ như mỗi nhà đều sẽ ép dầu lạc và dầu đậu nành, lượng dầu ép ra sẽ để dùng cho cả năm sau!

Mà phần lớn ở nông thôn chỉ ăn hai loại dầu lạc và dầu đậu nành này. Không phải sau khi ép lạc với đậu nành thì sẽ có bã sao?

Chỗ bã đó có thể được dùng để lên men và sử dụng làm bánh bã lạc và bánh bã đậu nành dinh dưỡng rất tốt cho lợn ăn.

Cho nên sau một thời gian, mấy con lợn lớn lên rất nhanh. Ngày hôm qua chúng được cân lên, về cơ bản chúng đều đạt được trên sáu mươi lăm cân.

Nhưng mà nếu đem con lợn này đi thì chỉ có thể tính là lợn hạng ba.

Ở nơi khác thì không rõ lắm nhưng ở bên này của họ, tiêu chuẩn thống nhất chính là chỉ có lợn nặng từ chín mươi cân trở lên thì mới có thể được coi là lợn hạng nhất, khoảng bảy mươi lăm cân thì được coi là lợn hạng hai.

Lợn ở đại đội bọn họ chỉ nặng khoảng sáu mươi lăm cân thì chỉ có thể được tính là lợn hạng ba.

Nhưng lợn được nuôi ở đây chỉ cần nặng hơn năm mươi cân thì lập tức có thể bán cho nhà nước, với lợn vừa đạt tiêu chuẩn thì sẽ không có giá cao.

Bởi vì giá của các loại lợn cũng khác nhau. Ví dụ như lợn hạng nhất thì có giá là bảy hào một cân.

Mà lợn hạng hai, một cân chỉ có giá là sáu hào.

Lợn hạng ba của họ thì lại càng thấp, giá một cân là năm hào.

Nếu chưa đủ tiêu chuẩn giết mổ thì càng không cần phải nói, cùng lắm là bốn hào, mà người ở trạm thu mua còn chê nữa.

Tuy rằng mấy con lợn mà đại đội bọn họ nuôi đều chỉ là lợn hạng ba, nhưng mà ông đội trưởng cũng rất hài lòng. Bởi vì trong một năm mà có thể nuôi năm con lợn đạt đến trọng lượng này cũng là một chuyện không dễ dàng gì rồi.

Đương nhiên nếu càng nuôi thì chắc chắn sẽ càng nặng hơn, nhưng mà điều đó thật sự không cần thiết.

Bởi vì năm mới sắp đến, mọi người đều đang chờ để chia thịt ăn.

Ngày hôm qua, ông đội trưởng đã bảo nhóm Lý Đại Hải đưa ba con lợn đến trạm thu mua.

Tiền bán ba con lợn cũng được thanh toán trực tiếp. Sau đó kế toán cũng ghi rõ ràng từng cái một vào trong sổ sách.

Hơn nữa, hiện tại tình hình cũng đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều. Trước kia cho dù có giao lợn lên thì trạm thu mua cũng chưa chắc có thể thanh toán tiền trực tiếp cho đội sản xuất.

Ba con lợn bán cho trạm thu mua của nhà nước, còn lại hai con lợn thì tất nhiên sẽ chia cho các đội viên.

Hơn nữa thời gian chia thịt cũng đã được ấn định. Nó được ấn định vào ngày hai mươi tư tháng này, cũng có nghĩa là còn gần nửa tháng nữa.

Thời gian này, ông đội trưởng cũng yêu cầu mọi người tiếp tục nuôi cho tốt. Cố gắng nuôi bọn chúng béo hơn một chút thì đến lúc đó mọi người đều có thêm chút thịt.

Nhóm đàn ông tụ tập nói chuyện phiếm ở nhà chú Trương, cánh phụ nữ thì lập tức đến tìm Bạch Nguyệt Quý.

Họ biết rằng cô còn bận chăm hai đứa nhỏ, không ra ngoài được, nên họ lập tức đến đây.

Chị Đại Sơn, chị Lý, Kim Tiểu Linh, và vợ Ngõa Phiến cũng đến đây.

Bởi vì bụng lớn nên Trương Hiểu Mai không đến. Ngày dự sinh của cô ấy cũng chính là mấy ngày sắp tới.

Trời lạnh và có tuyết nên tốt hơn vẫn nên ở trong nhà cho an toàn.

Chị Đại Sơn với chị Lý thường xuyên đến hơn. Bạch Nguyệt Quý rót nước, mỉm cười nói với Kim Tiểu Linh và vợ Ngõa Phiến: “Hai người chính là những vị khách ít đến. Tôi pha cho hai người một ly nước đường, hai chị ấy cũng không có đâu.”

Chị Đại Sơn và chị Lý đều cười.

Vợ Ngõa Phiến nói: “Cô với các chị ấy đã thân quen rồi, còn tôi với Tiểu Linh vẫn còn mới lạ.”

“Cho hai người uống nước đường còn cảm thấy có lỗi.” Chị Lý vừa cười vừa mắng.

Chị Đại Sơn cũng cười: “Đúng vậy. Chúng tôi cũng muốn uống nước đường đấy.”

Kim Tiểu Linh cười nói: “Hai người nhìn trong bát đi.”

Chị Lý với chị Đại Sơn lập tức nhìn thấy trong bát mà Bạch Nguyệt Quý đang bưng đến cho họ cũng có đường.

Chị Đại Sơn nói với Bạch Nguyệt Quý: “Cô có nhiều đường đến nỗi không có chỗ để để ư?”

“Đúng vậy.” Chị Lý cũng nói.

“Là nhiều đến mức không chỗ để nên mọi người ăn giúp tôi một chút.” Bạch Nguyệt Quý lại cười và lấy điểm tâm ra. Có táo đỏ mẹ Thái Sơn cho, có bánh hồng mà chị Lý tặng cô, còn có cả đậu phộng muối và đậu nành chiên mỡ mà cô làm cho Chu Dã chiêu đãi khách nữa.

Trong nhà thường xuyên có người đến chơi. Ví dụ như Lý Thái Sơn thường xuyên đến, chú Trương cũng thỉnh thoảng đến đây, và cả Cố Quảng Thu với Lý Phong Thu cũng thường xuyên đến.

Bình Luận (0)
Comment