“Đúng vậy!” Bà Giang gật đầu: “Mẹ tốn năm hào và bốn quả trứng gà đấy. Đại tiên nói lý do con gặp xui xẻo là bởi vì con đi tố cáo chuyện của Chu Dã. Đại tiên còn nói cách đầu anh ta ba thước có thần tiên phù hộ, ai làm hại anh ta thì không những đều không thành công mà bản thân còn xui xẻo vô cùng! Vừa rồi mẹ vừa mới gặp anh ta, suýt chút nữa thì mở miệng mắng anh ta. Kết quả là mẹ đã đi từng bước trở về mà vẫn suýt nữa thì bị té ngã. Con nói xem lởi nói của đại tiên có đúng hay không đúng!”
Giang Đại Hổ thật sự rất tin vào Hoàng Đại Tiên. Bởi vì trước kia anh ta đã đi hỏi một lần, Hoàng Đại Tiên lập tức nói rằng anh ta có bốn người con trai.
Kết quả Triệu Mỹ Hương sinh cho anh ba đứa, sau này cô ta sẽ không bao giờ sinh nữa. Giang Đại Hổ còn cảm thấy điều này chỉ là lừa người nên cũng không tin vào nó.
Mãi cho đến Lý Tiểu Liên sinh cho anh ta thêm một đứa. Vậy không phải là bốn đứa con trai hay sao?
Lúc ấy, Giang Đại Hổ mới thật sự tin tưởng và không nghi ngờ.
Hơn nữa, chuyện của anh ta với Lý Tiểu Liên đã mấy năm rồi? Đứa con trai Đại Bảo này cũng đã lớn như vậy mà vẫn luôn rất bí mật.
Ai biết kia chứ?
Cuối cùng bởi vì anh ta đi tố cáo Chu Dã nên lập tức trở thành như hiện nay. Mà Chu Dã thì lại không có chuyện gì.
Đây không phải đúng như lời của Hoàng Đại Tiên sao?
Có một số việc, con người ta không tin cũng phải tin!
Chu Dã không biết rằng lúc trở về bà Giang đã nói như vậy. Sau khi anh nói chuyện thịt dê ở bên ngoài làng thì lập tức mang đi hầm lên.
Bạch Nguyệt Quý hầm.
“Canh thịt dê cẩu kỷ rất tốt cho cơ thể. Ngày mai anh mang một chút sang cho cậu út với mợ út đi.” Lúc Bạch Nguyệt Quý hầm canh thịt dê đã nói vậy.
Chu Dã cười. Anh cũng còn chưa kịp nói chuyện này với vợ mà vợ anh đã lập tức nghĩ ra trước tiên rồi.
Vợ anh như vậy bảo sao anh không thương yêu được chứ?
Ban đêm Chu Dã phải thương cô nhiều hơn mới được. Điều này khiến trong lòng Bạch Nguyệt Quý âm thầm kêu khổ không ngừng.
Người đàn ông này, anh không được phép ăn thịt dê!
Ngày thường ăn không tiêu, nên khi ăn thịt dê thì anh càng không cho ngủ.
Sau khi ăn uống no đủ, ngày hôm sau Chu Dã lập tức đạp lên chiếc xe Đại Kim Lộc để mang canh thịt dê đến cho cậu út Cố với mợ út.
Bây giờ là mùa đông nên loại canh thịt dê này thật sự rất bổ dưỡng.
Không phải cho quá nhiều thứ, chỉ đơn giản cho một ít cẩu kỷ. Nhưng mà tay nghề nấu ăn của vợ anh rất giỏi nên canh thịt dê hầm cẩu kỷ này thật sự rất thơm ngon.
Sáng nay anh ăn thực sự rất nhiều.
Với điều kiện bây giờ của gia đình anh, hiện tại một ngày Chu Dã ăn ba bữa cơm. Anh cũng hơi buông thả bản thân mình một chút, nên ăn hơi nhiều một chút.
Cũng không còn cách nào cả. Vì ban đêm anh cũng tiêu hao rất nhiều sức lực nên khó tránh khỏi việc sẽ rất đói bụng.
Anh đạp trên chiếc xe Đại Kim Lộc Chu Dã với tâm trạng vô cùng tốt đến đó.
Cậu út Cố và mợ út đều ở nhà và đang ngồi nói chuyện với hàng xóm ở trong nhà.
“Cậu út, mợ út.” Chu Dã dừng chiếc xe Đại Kim Lộc ở cửa và xách hộp trái cây đi vào.
Anh phát hiện hộp trái cây này thật sự dùng được trong rất nhiều việc, đựng cái gì cũng được.
Anh mang đến hai hộp canh thịt dê cẩu kỷ cho cậu út và mợ út, mỗi người một hộp.
“Ôi trời, đây là cái gì? Cháu lại mang đồ ăn ngon đến cho cậu út và mợ út của cháu à?” Thím Thẩm hàng xóm hỏi.
“Canh thịt dê cẩu kỷ. Ngày hôm qua vào thành phố nhìn thấy có người bán thịt dê, cháu lập tức mua một chút. Bây giờ cậu út và mợ út của cháu đã lớn tuổi rồi, nên cần phải tẩm bổ, đồ này vừa hay thích hợp với họ.” Chu Dã cười nói.
Thím Thẩm hàng xóm cực kỳ hâm mộ: “Đây đâu thể chỉ là cháu ngoại được? Là con trai ruột cũng đúng.”
Cậu út Cố nói: “Nếu là con trai ruột thì hôm nay nó phải nằm trên giường đất một hai năm!”
“Đúng vậy. Hiện tại chúng tôi chỉ ở trong nhà chơi, còn ăn thịt dê với uống canh gì chứ, đây là hưởng phúc.” Mợ út cũng nói.
Thím Thẩm lập tức nói: “Cháu ngoại hiếu thảo như vậy mà hai người vẫn còn oán trách được. Chu Dã à. Lần sau cháu đừng mang gì cho họ cả, cái gì cũng đừng mang.”
“Không thể không mang được. Cháu luôn mong muốn cậu út và mợ út của cháu sống lâu trăm tuổi.” Chu Dã cười tủm tỉm, nói.
“Đều bị cháu làm cho tức no rồi thì sao còn sống lâu trăm tuổi được.” Cậu út Cố trừng mắt liếc nhìn anh một cái.
Mợ út gật đầu: “Có chút tiền thì lập tức tiêu hết đi, không biết đường tiết kiệm một chút của cải. Cháu còn hai đứa con trai đấy, mợ nhìn thấy mà còn sốt ruột thay các cháu.”
Thím Thẩm hàng xóm khẽ cười, sau đó lại hỏi thăm Chu Dã về chuyện ồn ào ở đại đội Ngưu Mông.
Chu Dã nói: “Ôi, nói nữa thì lại xấu mặt. Cháu cũng không muốn nói nhiều đâu. Thím đợi sau khi Triệu miệng rộng trở về, nếu thím muốn biết thì cứ hỏi cô ấy đi. Cô ấy là đương sự nên cô ấy là người rõ nhất.”