“Thím, thím đã đến chơi rồi à.” Chu Dã cười nói.
Thím Trương cười nói: “Thím vừa mới biết được cháu đi thăm cậu út của cháu. Nếu không thím đã nhờ cháu mang một chút cá đông lạnh sang đó rồi.”
Chu Dã cười: “Thím cứ giữ lại để cho chị dâu ăn lúc ở cữ đi. Lúc cháu ở đó, Quảng Hạ cũng đang đi đánh cá ở bên ngoài, không thiếu được.”
Thím Trương nói: “Quảng Hạ là Quảng Hạ, Quảng Thu là Quảng Thu. Lúc ăn tết mấy đứa nhớ mang qua đó.”
“Được.” Chu Dã cũng không phản đối.
Hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô nhìn thấy bố thì lập tức đều nhào đến.
Chu Dã cười vừa đến ôm hai đứa vừa nói: “Xem ra phải đợi chia thịt xong thì cháu trai cháu gái này của cháu mới chào đời.”
Lời nói này khiến cho thím Trương bật cười: “Còn không phải sao? Bà Lý cũng nói cũng đã đến lúc rồi, nhưng cuối cùng vẫn chưa ra.”
“Thím, thím cứ nhìn xem. Sau khi chia xong thịt, biết trong nhà có thịt ăn thì nhất định sẽ lập tức ra ngoài.”
Bạch Nguyệt Quý cười và trừng mắt nhìn anh một cái: “Không đứng đắn chút nào.”
Nhưng mà thím Trương lại cười rất vui vẻ, còn hỏi Chu Dã rằng đi qua đó có bị cậu út với mợ út của anh chỉnh đốn hay không?
“Thím thật sự là liệu sự như thần. Cháu đi sang đó suýt chút nữa bị hai người họ xách tai cháu lên để dạy dỗ. Nhưng vợ cháu kiếm được nhiều tiền như vậy, sao cháu phải nhất định làm khổ mình chứ? Đây không phải là tự làm khổ mình sao.” Chu Dã nói.
Thím Trương cười, nhưng vẫn nói chuyện với Bạch Nguyệt Quý: “Nhưng vẫn phải chú ý một chút.”
“Vâng.” Bạch Nguyệt Quý biết là thím Trương ý tốt nên khẽ gật đầu.
Thím Trương nói chuyện một lúc rồi trở về.
Sau đó Bạch Nguyệt Quý mới hỏi Chu Dã: “Cậu út và mợ út có tức giận không?”
“Chắc chắn là tức giận rồi. Hai người họ cùng nhau công kích anh. Nhưng mà dưới miệng lưỡi sắc bén của anh, hai người họ vẫn chỉ có thể bóp mũi chấp nhận.” Chu Dã mỉm cười.
Bạch Nguyệt Quý cũng cười.
“Đúng rồi. Anh nói chuyện với mợ út rằng hiện tại tiền nhuận bút một tháng của em là ba mươi đồng.”
Bạch Nguyệt Quý khẽ gật đầu. Từ lúc bắt đầu vào mùa đông, cô lập tức có nhiều thời gian hơn. Phần lớn việc chăm sóc con cái đều là do Chu Dã đảm nhận, còn cô đi sang phòng phía tây viết bài.
Hai ba tháng này, mỗi tháng cô thật sự đều có thể đạt được ba mươi đồng tiền nhuận bút. Bởi vì viết truyện ngắn nên chỉ cần có thời gian rảnh là mỗi ngày cô có thể viết được hai truyện. Tất cả đều được viết ra một cách trôi chảy.
Hơn nữa là người viết sách, cho nên chỉ cần nỗ lực một chút thì cũng không quá khó để một tháng cô có thể đạt được ba mươi đồng.
Cho nên trong lòng của Bạch Nguyệt Quý có một ý tưởng.
Nhân cơ hội này, cô cũng hỏi Chu Dã một chút: “Anh nói xem mợ út có sẵn lòng đến nhà chúng ta ở hay không?”
Chu Dã sửng sốt: “Vợ à. Em muốn làm gì?”
“Lần này nhà chúng ta thật sự ồn ào rất lớn. Nhưng nếu một tháng em có thể lấy được ba mươi đồng tiền nhuận bút thì bọn họ sẽ lập tức tập trung sự chú ý vào em, sẽ không nghi ngờ anh chút nào.” Bạch Nguyệt Quý nói.
Đây là một lý do, còn một lý do chính đó là năm nay đã là năm bảy mươi ba, sang năm sẽ là năm bảy mươi tư.
Năm bảy mươi bảy sẽ khôi phục lại việc thi đại học. Vậy chỉ còn có ba năm nữa mà thôi. Đến lúc đó cô chắc chắn sẽ vượt qua kỳ thi đại học.
Tuy cô có nói để Chu Dã đọc sách nhưng một năm qua cũng chỉ có thời gian này mới có thể đọc sách. Hiện tại còn phải chăm sóc con nhỏ, nên thời gian đọc sách đã thiếu thì lại càng thiếu. Tỷ lệ thi đậu là rất thấp.
Bạch Nguyệt Quý biết rõ năng lực của Chu Dã, dù có thi đỗ đại học hay không thì anh cũng sẽ không kém chút nào.
Nhưng Bạch Nguyệt Quý không muốn sống cuộc sống vợ chồng xa cách.
Vì vậy, sau khi thi đỗ, cô sẽ đưa Chu Dã cùng Đâu Đâu và Đô Đô ra ngoài.
Hai người không có người thân khác, sau này đưa con đi ra ngoài, chắc chắn vẫn phải để anh chăm sóc Đâu Đâu và Đô Đô, nhưng để anh đi chăm sóc con thì đúng là nhân tài không được trọng dụng.
Nhất định anh sẽ tìm người khác đến trông con giúp.
Bạch Nguyệt Quý không yên tâm giao con cho người ngoài trông nom, vì vậy người mà cô mong muốn nhất là cậu út và mợ út, tìm hai người bọn họ nhờ giúp đỡ.
Bạch Nguyệt Quý biết Chu Dã kính trọng hai người bề trên này như cha mẹ.
Bạch Nguyệt Quý nghĩ rằng nếu hai người đồng ý thì cô và Chu Dã có thể đảm nhận vấn đề dưỡng lão cho hai người sau này.
Tuy nhiên, trong vài năm đầu tiên, quả thực cần hai người họ giúp đỡ.
Hơn nữa, khi con cái lớn lên, có thể gửi đến trường mẫu giáo, sẽ không quá vất vả cho họ.
Chỉ là bây giờ chưa thể nói chuyện sau khi thi đại học, Bạch Nguyệt Quý đã đề xuất việc viết lách toàn thời gian và nhờ mợ út đến giúp đỡ.
“Nếu mợ út không đến giúp, về cơ bản em không thể viết bài được.” Bạch Nguyệt Quý nói.
Bây giờ cô có thể viết như vậy là nhờ có Chu Dã ở đây. Nhưng nếu Chu Dã đi làm, cô phải một mình chăm sóc hai đứa con trai là Đâu Đâu và Đô Đô.
Cô không thể phân thân được.
Chu Dã gật đầu, nói: “Chờ đến Tết, lúc đó anh sẽ qua nói chuyện với mợ út.”