Chu Dã cười nói: “Vậy một lời quyết định như vậy mợ nhé.”
“Được.”
Còn tiền, mợ út không cần tiền: “Mợ đến nhà các cháu ăn không uống không thì làm sao phải cho mợ tiền làm gì? Không cần tiền, chỉ cần các cháu không ngại mợ út phiền là được.”
“Trong nhà có một người già giống như có một bảo bối, sao lại thấy phiền được? Là may mắn thì đúng hơn. Chúng cháu cũng không phải là những người không biết hưởng phúc như vậy.” Chu Dã cười tủm tỉm.
Mợ út cười.
Tất nhiên bữa cơm trưa này được nấu vô cùng ngon. Ăn xong họ lại ở đây một lúc, đến khi thấy trời không còn sớm nữa thì Bạch Nguyệt Quý, Chu Dã với Cố Quảng Thu mới đưa Đâu Đâu và Đô Đô đi về.
Sau khi họ vừa rời đi, mợ út lập tức gọi Cố Quảng Hạ vào nhà nói chuyện.
“Sau đầu xuân, mẹ muốn sang bên chỗ em họ con để chăm sóc lũ trẻ giúp thằng bé. Sau này mẹ sẽ ở bên đó, khi nào có thời gian rảnh thì mẹ sẽ về nhà thăm. Cho nên cha con sẽ ăn uống cùng với các con.”
Bà ấy vừa nói xong những lời này khiến cho không chỉ Cố Quảng Hạ mà cả cậu út Cố đều hơi ngạc nhiên một chút.
“Cái gì?” Cậu út Cố nhìn vợ.
“Mẹ, mẹ muốn đi sang đó để em họ chăm sóc ư? Chuyện này không thể được!” Cố Quảng Hạ nói.
Mợ út cười nói: “Chẳng cần con nói. Tiểu Dã với Nguyệt Quý thật sự cũng có ý muốn chăm sóc chúng ta lúc về già. Sau này, nếu các con không đáng tin cậy thì có Tiểu Dã ở đây, mẹ với cha của con cũng không cần lo lắng!”
Cố Quảng Hạ vội vàng nói: “Chuyện đó chắc chắn sẽ không xảy ra đâu. Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi!”
Cậu út Cố nhìn vợ: “Không phải chứ? Bà đang nói gì vậy? Bà muốn đi trông Đâu Đâu và Đô Đô ư? Chuyện này là Tiểu Dã nói với bà sao?”
Mợ út gật đầu: “Vợ của cháu ngoại phải viết bản thảo. Nếu mà con bé có thời gian rảnh để viết thì một tháng có thể kiếm được ba mươi đồng. Nhưng nếu phải chăm sóc Đâu Đâu và Đô Đô thì con bé sẽ không có thời gian rảnh rỗi đó. Nhưng mà với chút công điểm này của tôi mà đi hỗ trợ chăm sóc lũ trẻ thì sẽ không vô nghĩa phải không? Tôi nhất định phải đi.”
Bà ấy không hề do dự.
“Không phải mẹ nói là hai mươi đồng sao? Sao bây giờ lại là ba mươi đồng?” Cố Quảng Hạ ngơ ngác hỏi.
“Nguyệt Quý đã viết những bài văn mới khác, viết cực kỳ tốt và cũng đặc biệt đáng giá.” Mợ út cũng không hiểu, nhưng dù sao chuyện chính là như vậy.
Cậu út Cố nói: “Vậy bà sẽ đi sang đó ăn không uống không sao?”
“Làm sao tôi lại ăn không uống không chứ? Tiểu Dã còn muốn cho tôi tiền nữa nhưng tôi từ chối.” Mợ út nói.
Chỉ cần ăn đồ ăn ở nhà cháu ngoại, thì về cơ bản là bà ấy đi chính là để hưởng phúc chứ còn cần tiền làm gì?
“Hơn nữa, tôi sang đó vừa đúng lúc xem một chút về cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của vợ chồng trẻ này được mọi người chú ý đến là như thế nào. Ông già, ông thử nói xem?” Bà ấy nói.
“Đi xem một chút cũng khá tốt.” Cậu út Cố gật đầu.
“Quảng Hạ. Sau này cha con sẽ ăn uống cùng với các con, chắc sẽ không có vấn đề gì chứ?” Mợ út nhìn con trai lớn của mình.
Cố Quảng Hạ vội vàng nói: “Chuyện này không có vấn đề gì. Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi.”
Lúc này mợ út mới hài lòng và bảo anh ấy đi về phòng nói chuyện với vợ Quảng Hạ.
Sau khi vợ Quảng Hạ bị đánh một trận, thì bản thân cô ta cũng yên bình hơn rất nhiều. Bởi vì cô ta nhìn ra được rằng Cố Quảng Hạ thật sự có thể ra tay trừng phạt cô ta, cho nên cô ta không dám nói gì.
Chỉ là trong lòng cô ta không nhịn được mà bĩu môi nói thầm. Đây vẫn là tốt với cháu ngoại, còn đối với con trai ruột thì vẫn như vậy!
Tất nhiên đây là bởi vì cô ta không biết đến chuyện tiền nhuận bút của Bạch Nguyệt Quý sẽ tăng từ hai mươi đồng lên thành ba mươi đồng. Cố Quảng Hạ không nói và cũng thấy không cần phải nói với cô ta về điều này. Nếu không khuôn mặt đó tỏ thái độ ra sẽ lại khiến anh ấy tức lộn ruột.
Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý cũng nói đến chuyện này trên đường trở về.
Cố Quảng Thu cũng biết. Đợi đến đầu xuân, lúc đó mẹ anh ấy cũng sẽ đến đó ở nên anh ấy rất vui vẻ.
Nhưng mà anh ấy cũng không vui vẻ bằng Bạch Nguyệt Quý.
Lần này mợ út sẵn lòng đến đây giúp đỡ, có nghĩa là sau này cô thi vào đại học thì sẽ để mợ út ở đây. Chắc hẳn cũng sẽ không có vấn đề gì lớn.
“Mợ út đến đây, em lại vui vẻ như vậy ư?” Chu Dã cười nói.
Bạch Nguyệt Quý cười: “Rất vui. Trong nhà có một người già giống như có một bảo bối.”
Cố Quảng Thu vừa cười vừa đánh xe lừa. Anh ấy cảm thấy như vậy mới là người một nhà. Chị dâu như vậy thật sự khiến cho người ta thất vọng.
Thật sự không ai có lỗi với cô ta, cũng không có ai hãm hại cô ta. Nhưng cô ta lại đi hãm hại người khác, và cảm thấy người khác đều có lỗi với cô ta.
Tuy rằng anh ấy không nói được, nhưng anh ấy có mắt nhìn và có tâm. Trong lòng anh ấy hiểu rõ.