Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức ( Dịch Full )

Chương 272 - Chương 272 - Đón Mợ Út

Chương 272 - Đón Mợ Út
Chương 272 - Đón Mợ Út

Nhưng mà có gà rừng cũng không tồi.

Sau khi chia cho Lý Thái Sơn với Cố Quảng Thu, Chu Dã còn đạp lên chiếc Đại Kim Lộc đến để tặng cho cậu út và mợ út của anh một con. Anh làm lông sạch sẽ rồi mang đến đây để họ rửa qua một chút rồi cho vào nồi hầm là được.

Đáng lẽ những ngày tháng đầu năm cứ trôi qua như vậy, chỉ là trong lúc đó còn xảy ra một chuyện ồn ào.

Chính là bởi vì tuyết rơi rất nhiều, củi ở nhà ông Đoạn không đủ đốt, nên đến nhà anh em Đoạn Văn để xin một chút, anh em Đoạn Văn lập tức đưa cho họ.

Nhưng mà chuyện này giống như là bắt đầu rồi không có điểm kết thúc. Hôm nay mượn cái này, ngày mai mượn cái kia, cuối cùng mấy anh em Đoạn Văn hiểu được họ muốn làm gì, muốn kéo gần quan hệ ư? Có thể, trừ khi làm cho mẹ của họ sống lại!

Cho nên mấy anh em họ trực tiếp trở mặt.

Anh Đoạn đã bị từ chối ở ngoài cửa.

Mà bên phía nhà ông Đoạn, cũng chính là ông nội bà nội của Đoạn Văn và Đoạn Võ cũng đến để thuyết phục mấy đứa cháu trai nhận lại cha con.

Dù nói như thế nào thì đây cũng là cha ruột của họ!

Nhưng ba anh em Đoạn Văn, Đoạn Võ và Đoạn Sơn đều không cần cha mình thì liệu họ còn cần ông nội với bà nội sao?

Hai người cũng chính là hung thủ hại chết mẹ của anh em họ. Nếu không phải bọn họ ra sức áp bức thì mẹ của anh em họ cũng đã không phải chết!

Hơn nữa sau khi mẹ của họ chết thì những người được gọi là ông nội và bà nội này có quan tâm chút nào đến cháu trai ruột của mình không? Không hề. Hai người họ còn trơ mắt nhìn anh em họ bị mẹ kế đối xử khắc nghiệt.

Dân làng còn cho anh em họ chút đồ ăn bởi vì họ không chịu đựng được, và còn nói với mẹ kế của họ đôi câu. Nhưng người làm ông nội và bà nội này lại chưa bao giờ có một chút thái độ dịu dàng nào với họ!

Bây giờ lại đến trước mặt anh em họ hành động như một bậc bề trên ư?

Nhà ông Đoạn làm ầm ĩ mấy ngày, nhưng mà lúc sau cũng không có động tĩnh gì. Chỉ cần anh em Đoạn Văn không gật đầu, thì bên phía nhà ông Đoạn cũng không thể làm gì được họ!

Ngoại trừ chuyện này ra thì chẳng có chuyện nào khác, tháng giêng cứ trôi qua như vậy.

Nhưng vừa đến đầu tháng hai, Chu Dã đã lập tức đạp lên chiếc Đại Kim Lộc để đi đón mợ út của mình sang trước.

“Cháu vẫn chưa phải đi làm mà? Sao đã vội vàng đến đón như vậy?” Cậu út Cố nói.

“Chúng cháu muốn lên núi.” Chu Dã cười: “Hơn nữa, còn phải ở trong núi mấy ngày. Cho nên mợ út phải sang đó luôn, lần này sang đó thì dứt khoát ở luôn bên đó không phải về, đỡ phải chạy qua chạy lại.”

Cậu út Cố không phản đối. Ông bảo mợ út mang thêm lương thực đến đó, mợ út cũng không cần để ông phải nói. Bà ấy đã đi lấy túi da rắn múc lương thực.

“Mợ còn mang lương thực làm gì? Trong nhà cháu có.” Chu Dã nắm chặt miệng túi không cho mang.

“Ở đây cũng có. Nhiều quá ăn không hết, sắp bị sâu mọt làm hỏng rồi.” Mợ út hất tay anh ra.

“Cháu cứ để mợ của cháu mang sang đi.” Cậu út Cố gật đầu.

Cho nên lúc anh đón mợ út về đây, mợ còn mang theo rất nhiều lương thực đến.

“Mợ à. Vợ cháu sẽ mắng con. Đón mợ đến đây còn khiến mợ mang theo lương thực. Chắc chắn cô ấy sẽ nổi giận với cháu.”

Mợ út trấn an anh: “Mợ sẽ nói chuyện với vợ cháu.”

Về đến nhà, Bạch Nguyệt Quý nhìn thấy thì quả nhiên định mắng Chu Dã.

Mợ út mỉm cười giải thích với cháu dâu: "Nó không cho mợ mang theo, nhưng lương thực trong nhà cũng phải ăn hết, chỉ mình cậu út của cháu cũng không ăn hết được, để lâu cũng sẽ bị mọt."

Bạch Nguyệt Quý nói: "Vậy thì bảo cậu ăn nhiều một chút, đừng để ông ấy tiết kiệm."

"Cũng không tiết kiệm gì, từ trước Tết cậu mợ đã được chia một ít gạo, rồi Quảng Thu cũng mang đến năm mươi cân. Quảng Hạ cũng mang đến một bao, chỉ có hai vợ chồng già thật sự ăn không hết."

Bạch Nguyệt Quý cố tình nói: "Mợ cứ khách sáo với chúng cháu, không chịu ăn gạo của chúng cháu."

"Sao lại không ăn? Từ khi ở đây về, hàng xóm ai cũng nói mợ béo lên một chút mà?" Mợ út làm gì nghe không hiểu, bà ấy cười nói.

Bạch Nguyệt Quý bất lực.

Vì mợ út đến, ngày hôm sau Chu Dã dẫn theo Cố Quảng Thu, Lý Thái Sơn, Lý Phong Thu và Lý Đại Sơn, lần này còn thêm một người là Đào Ngõa Phiến, dẫn họ đi vào núi sâu một lần nữa.

Lần này họ ở trong núi sâu đến năm sáu ngày.

Lân hơn lần trước một chút, nhưng thu hoạch thì lại hơi kém hơn một chút so với lần trước đi săn nai, vì họ chỉ bắt được hai con lợn rừng.

Một con lợn rừng nặng nhất ước chừng phải nặng khoảng sáu lăm bảy mươi cân, cho dù là con nhẹ hơn một chút thì cũng phải nặng khoảng sáu chục cân.

Chu Dã vẫn đi thương lượng giá cả như cũ.

Bình Luận (0)
Comment