"Tất nhiên rồi."
Sau khi người đưa thư rời đi, bà Giang đã chạy đến gốc cây to trong thôn để kể.
Dưới gốc cây to trong thôn tập trung những người thuộc loại gì? Ai biết đều hiểu.
Vì vậy, tin tức rằng nhuận bút của Bạch Nguyệt Quý hiện không phải là hai mươi đồng mà là ba mươi đồng đã lan truyền nhanh chóng.
Nhóm bà lão này còn phấn khích hơn cả Bạch Nguyệt Quý.
“Một tháng ba mươi đồng, còn có nhiều phiếu như vậy? Đây có phải là thật không?”
“Hai con mắt của tôi nhìn thấy, xem rõ ràng chính xác, còn là giả sao?”
"Ôi, vợ của anh hai Chu thật là giỏi quá!"
"Không giỏi sao được, ở nhà viết lách, không cần phải phơi nắng, dầm mưa, một tháng mà kiếm được tận ba mươi đồng!"
“Chẳng trách còn tìm mợ út của cậu ấy đến đây trông con giúp. Nếu con dâu của tôi có thể làm như vậy, đừng nói là kêu tôi trông con, dù kêu tôi cúng bái nó cũng được nữa là!”
“…”
Ngày trước, khi biết mợ út được Chu Dã mời về giúp đỡ trông con, ở đại đội Ngưu Mông đã có không ít lời đàm tiếu.
Nói rằng việc này quả thực là phong cách của tư sản nhỏ, coi mợ út như bảo mẫu.
Kết quả, dư luận đột nhiên đảo ngược.
Tất nhiên mợ út biết về những lời không hay của người dân trong thôn nhưng vẫn luôn im lặng không nói. Nay lại nhận được tấm phiếu chuyển tiền gửi về cho cháu dâu, không phải là một đòn vả mặt mạnh mẽ nhất sao?
Để cho mấy bà già lắm chuyện kia ghen tị đến nóng mắt đi!
Bất chợt trong lúc đó, mợ út bỗng có chút hiểu được câu nói trước đây của cháu trai mình rằng vợ anh quá giỏi giang, không có cách nào khiến người ta không chú ý được.
Chỉ ở nhà mà một tháng đã kiếm được ba mươi đồng, hỏi sao có thể không khiến người ta chú ý chứ?
Kể cả những bà già chua ngoa cũng chỉ có thể ghen tị mà thôi.
Một tháng kiếm được nhiều tiền như vậy, còn trông con làm gì, nhất định phải đi kiếm tiền rồi để ông bà trông con, không chút do dự!
Và Bạch Nguyệt Quý cũng trở thành con dâu khảm vàng được các bà già trong thôn coi trọng.
Khi những người đàn ông tan làm về nhà, tất nhiên họ cũng đã nghe được chuyện này.
Muốn nói không ghen tị là không thể, nhưng nếu so sánh bản thân với Chu Dã về độ may mắn thì không có gì để so sánh, không thể sánh bằng.
Chu Dã vốn dĩ đã sắp chết vì mệt mỏi, thực sự là quá mệt mỏi. Anh cảm thấy mình giống như một con cá bị mất nước, nếu không trở lại nước thì thật sự sẽ bị phơi khô.
Nhưng khi nghe thấy chuyện này, lại còn phải nhận ánh mắt ghen tị khó che giấu của mọi người chiếu đến, Chu Dã chỉ cảm thấy như cơn mưa mát lành đổ xuống, cả người đều thoải mái.
Mặc dù anh đã biết rõ năng lực và khả năng của vợ mình, nhưng điều đó không thể ngăn cản anh tận hưởng cảm giác hạnh phúc này.
Anh đang cảm thấy vui vẻ trong lòng, lại còn nhìn sang Giang Đại Hổ phía bên kia, nói: “Tôi đây là người thích bám váy phụ nữ, vợ tôi giỏi quá không có cách nào, không ăn thì cũng không được. Mai mốt tôi lại đi mua thịt về ăn, cho những người ghen tị kia nhìn mà ứa nước miếng!”
Giang Đại Hổ nghe thấy lời này. Mặc dù anh ta không quay đầu lại nhưng cũng cảm giác như có gai đâm vào lưng. Anh ta biết Chu Dã chính là đang nói cho anh ta nghe nhưng anh ta không dám đáp lời, tăng nhanh bước chân trở về!
Ở bên ngoài Chu Dã ít nhiều cũng có hơi vênh váo hung hăng, trong nhà anh có người vợ có năng lực như vậy, anh cực kỳ tự tin.
Tuy nhiên khi về nhà, người đàn ông này lại thay đổi bộ mặt.
“Vợ ơi, em cho anh ăn bám đi, anh không muốn làm nông nữa đâu.” Anh đến bên vợ làm nũng.
Mợ út đang cho Đâu Đâu và Đô Đô ăn, bà ấy vừa thấy liền không muốn nhìn nữa, quá cay mắt.
Bạch Nguyệt Quý hiểu rõ anh đi làm không dễ dàng, bèn vỗ vào gương mặt hơi đỏ của anh, nói: "Hay là ngày mai nghỉ ngơi nhé?"
Mợ út: "..." Được rồi, không cần nói gì nữa, thật sự coi chồng mình như con trai mà chiều chuộng.
Tất nhiên Chu Dã vẫn phải đi làm. Nhưng được vợ yêu thương, an ủi, anh cũng thấy vui trong lòng.
Bạch Nguyệt Quý thấy anh vất vả nên nấu cơm rất ngon.
Cô làm bánh bột ngô cho anh, lại đập trứng và thái thịt.
Thịt này là thịt lợn làm thành thịt kho, được hầm nhừ nên có mùi thơm, ăn rất ngon.
Vì có thức ăn ngon và tình yêu của vợ, tâm trí và cơ thể mệt mỏi của Chu Dã được chữa lành ngay lập tức. Sau khi ăn xong và tắm rửa sạch sẽ, anh đi chơi với Đâu Đâu và Đô Đô.
Vào ban đêm, anh còn kéo vợ mình tham gia một lần vận động đổ mồ hôi.
Quá trình không cần mô tả chi tiết, chỉ là sau đó, Bạch Nguyệt Quý chỉ có một suy nghĩ.
Cô không nên thương tiếc cho người đàn ông thô kệch này và nghĩ rằng anh đi làm không dễ dàng. Anh vốn dĩ không cần sự thông cảm của cô. Anh dồi dào sinh khí như vậy, còn giày vò cô rất lâu, làm gì giống người mệt mỏi chứ?