“Đúng là ghen tị rồi còn gì, vợ Chu Dã tự kiếm được tiền nhuận bút, lại đang cho hai con trai bú sữa, vì mang thai đôi nên cơ thể hư nhược, nếu không tẩm bổ một chút thì làm sao có sữa cơ chứ? Không ngờ ngay cả chuyện này mà cũng bị người ta tố cáo!” Ông đội trưởng rất bực mình.
Mặc dù ông ấy thường khuyên Chu Dã đừng sống phô trương nhưng ở trước mặt lãnh đạo công xã, ông ấy vẫn bênh Chu Dã.
“Ông không cần phải giải thích nhiều, chuyện này tôi đã nghe Đổng Kiến nói rồi, tôi cũng đã đọc bài viết của cô thanh niên trí thức đó rồi, viết rất hay, chữ cũng đẹp. Về phần chuyện lần này, ông phải về tổ chức cuộc họp, nâng cao ý thức giác ngộ cho mọi người, hạnh phúc do mình tự phấn đấu có được thì mới là của mình. Chỗ chúng ta không chuộng trò thị phi!” Lãnh đạo công xã “hừ” một tiếng.
Đương nhiên ông đội trưởng đồng ý với lãnh đạo công xã.
Lúc đi ra khỏi công xã, người ông ấy toát mồ hôi lạnh.
Lý Đại Hải vội hỏi cha xem có chuyện gì?
“Không biết chú Niên của con bị đứa trời đánh nào tố cáo!” Ông đội trưởng leo lên xe đạp, nghiến răng nói.
Ông đội trưởng và ông Niên có quan hệ rất tốt, lúc trẻ đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, nên ông ấy chắc chắn sẽ không thể đứng nhìn ông Niên xảy ra chuyện.
Đặc biệt là vì chia nhà mà bị người khác tố cáo, thế nên ông ấy cố gắng hết sức để sớm bắt được người.
“Tình hình thế nào rồi?” Lý Đại Hải nghe được hai chữ tố cáo cũng lạnh cả sống lưng, vội vàng hỏi.
“Không sao.” Ông đội trưởng lắc đầu, lại nói: “Không chỉ bác Niên, năm ngoái Chu Dã cũng bị người khác tố cáo.”
Lý Đại Hải sợ ngây người: “Chu Dã cũng bị người khác tố cáo?”
“Cha đoán là do Giang Đại Hổ làm.” Đội trưởng suy nghĩ rồi nói.
Tính toán thời gian Chu Dã bị người khác tố cáo, không phải sự việc của Giang Đại Hổ và Lý Tiểu Liên bị lộ ra sao?
Khi đó ông đội trưởng còn suy nghĩ, sao đang bình yên cứ ai đắc tội với Chu Dã thì đều gặp xui xẻo chứ?
Hiện giờ xem ra, tất cả đều có nguyên nhân, chỉ sợ là do Chu Dã muốn Giang Đại Hổ đẹp mặt.
“Đúng là đáng đời!” Lý Đại Hải nghe vậy cũng phản ứng lại, mặt lạnh lùng nói.
Ông đội trưởng dùng loa tuyên truyền thông báo đến đại đội, đợi hôm nay làm việc xong, tất cả đều không được về, ở lại mở cuộc họp.
Chạng vạng tối, tất cả mọi người đều đến họp.
Ông đội trưởng sẽ không tự nhiên thông báo mọi người mở cuộc họp, mỗi lần họp đều là có chuyện, ông ấy cũng không phải là người nói mà không có căn cứ.
“Có việc gì sao?”
“Đúng vậy, xảy ra chuyện gì sao, hôm nay làm việc mệt muốn chết, còn muốn tắm sông nữa.”
“Đội trưởng có việc gì nói nhanh lên đi.”
“…”
Một đám người vây quanh, nhưng Chu Dã không tụ tập cùng bọn họ, mà cùng Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu tránh ra xa một chút.
Tất cả mọi người đều mới làm ruộng xong, mùi trên người thật sự khó ngửi, đứng cạnh nhau có thể khiến người khác sặc mùi chết, đứng cùng bọn họ không phải sẽ khiến mũi chịu khổ sao.
Ông đội trưởng cũng không làm mất thời gian, người cần tới đều đã tới, lúc này lạnh lùng bắt đầu thông báo việc ông Niên và con trai bị người ta tố cáo.
“Cái gì? Ông Niên bị người ta tố cáo?”
“Ai đi tố cáo vậy?”
“Đây là thấy nhà họ Niên chia nhà có nhiều của cải cho nên ghen tị chứ gì?”
“Đúng vậy, rốt cuộc là ai thiếu đạo đức thế? Muốn sinh con trai không có lỗ đít sao!”
“…”
Ông đội trưởng nói, mọi người mới biết, nhà họ Niên bị người ta tố cáo, tất cả đều sững sờ, sau khi phản ứng lại thì trực tiếp mắng chửi.
Tuy rằng người trong thôn đều vô cùng ngưỡng mộ nhà họ Niên, cũng có không ít người ghen tị đến đỏ mắt, nhưng để trực tiếp đi tố cáo, thật ra cũng chẳng có ai.
Cũng không thù hằn gì nhau, sao phải đến nỗi tố cáo nhà người ta?
Lý Thái Sơn không nhịn được nói: “Còn có người thiếu đạo đức làm việc như vậy sao? Ghen tị đến mức độ đó sao?”
Đám người Cố Quảng Thu và Lý Phong Thu cau mày.
Chu Dã không nói một lời, năm ngoái anh cũng bị người ta tố cáo, lần này nhà họ Niên ầm ĩ như vậy, có rất nhiều tiền.
Ngay cả nhà anh dù đầy đủ như vậy, cũng không nhịn được cảm thán, mọi người hiện nay đều nghèo khó nên chỉ một tiếng động nhỏ là đã để ý, buổi đêm sao có thể ngủ yên được chứ?
Cho nên việc bị người khác tố cáo cũng không hề bất ngờ.
Đội trưởng trầm mặt liếc một vòng, sau đó mới nói: “Tôi biết ai là người tố cáo, người tố cáo ở trong đại đội của chúng ta! Tôi không nói rõ là ai, nhưng người đấy đừng nghĩ trốn chui lủi như chuột, nghĩ rằng tố cáo nhà họ Niên thì nhà họ Niên sẽ đổ sao? Đừng hòng! Nhà họ Niên chính là mèo chín mạng, đội viên chúng ta đều sẽ làm chứng cho nhà họ Niên, tiền của nhà bọn họ đều là tiền trong sạch, người tố cáo chính là ghen tị! Lãnh đạo công xã công bằng chính trực, người tố cáo cho rằng chỉ vì một lời phiến diện mà có thể thành lập án sao, không có khả năng!”
Nhóm xã viên đều sôi nổi hưởng ứng: “Không sai, chúng tôi đều có thể làm chứng cho nhà họ Niên!”