Bạch Nguyệt Quý cười, cô cũng thấy vậy, có lúc đàn ông cũng rất dễ dỗ dành.
Chỉ cần cho anh ta biết rằng vợ quan tâm đến anh ta, thực sự hiệu quả hơn bất kỳ loại thuốc tiên nào, tất nhiên phải là người đàn ông tốt.
Còn đối với loại đàn ông coi đó là lẽ đương nhiên, gặp phải cũng sẽ phải chịu ấm ức.
Vợ đối tốt với anh ta không phải là cần anh ta báo đáp gì nhưng anh ta phải biết ơn cô ấy, không thể có suy nghĩ coi đó là lẽ đương nhiên. Nếu nghĩ như vậy thì không đúng!
"Lối sống này cũng là do cháu và Tiểu Dã khởi xướng. Cháu xem những người vợ trong thôn, bây giờ những người phụ nữ hiểu và thương chồng đã nhiều hơn không ít. Còn có những người đàn ông thương vợ chiều vợ như Thái Sơn cũng nhiều, đều là học theo cháu và Tiểu Dã." Mợ út nói.
Bạch Nguyệt Quý cười nói rằng họ không dám nhận công lao.
Có lẽ vì được vợ thương, năm nay vận may của Cố Quảng Thu cũng tốt, bắt được một con thỏ rừng trên cánh đồng lúa mì. Nhưng anh ấy không cần chia cho bên nhà cô, vì ngày hôm đó Chu Dã cũng bắt được một con.
Có thỏ béo và con gà kia tạm thời được hoãn án tử, tiếp tục nuôi, họ sẽ ăn con thỏ này trước.
Đến giai đoạn cuối của việc gặt lúa mì, Chu Dã còn bắn được hai con gà lôi nhưng anh đều tặng cho Lý Thái Sơn, không hề giữ lại cho bản thân.
Vì Kim Tiểu Linh đã sinh con.
Vào rừng săn gà lôi thì không có thời gian rảnh rỗi nhưng Chu Dã cũng không keo kiệt, hai con gà lôi săn được đều tặng cho Lý Thái Sơn, để anh ta mang về cho vợ bồi bổ sau sinh.
Mặc dù không thể so sánh với lúc Trương Kiều Mai sinh con được tặng mấy con gà lôi nhưng trước khác nay khác.
Lúc đó nhàn rỗi, bây giờ mọi người đều mệt chết đi được.
Vì vậy đương nhiên Lý Thái Sơn không chê ít, cảm động vô cùng. Nhưng đúng là người này đã học theo anh Dã của mình, anh ta không ăn một miếng nào trong canh gà bồi bổ sau sinh của vợ.
Có một câu nói rất hay: "Đàn ông con trai, khổ một chút, mệt một chút có sao đâu? Quan trọng là phải có bản lĩnh để vợ con không phải chịu thiệt, không phải chịu đói."
Đó mới là người đàn ông đích thực. Còn những kẻ lấy vợ làm nơi trút giận, động một chút là đánh vợ, liệu có còn xứng làm đàn ông không?
Đương nhiên Lý Thái Sơn cảm thấy câu nói này vô cùng chí lý.
Cho nên, chỉ trong vòng một hai năm ngắn ngủi, anh chàng thanh niên lêu lổng năm xưa đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, có trách nhiệm.
Mà tất cả những điều này không thể thiếu sự ảnh hưởng của Chu Dã.
Cũng như lời của mợ út nói, lối sống cưng chiều vợ của những người đàn ông trong đội ít nhiều cũng có liên quan đến Chu Dã.
Lần này thời gian thu hoạch vụ thu cũng giống như năm ngoái, thời gian gặt gần một tháng rưỡi.
Ngay sau khi ông đội trưởng tuyên bố thu hoạch vụ thu năm nay đã hoàn thành toàn bộ, trong lòng mọi người đều âm thầm thả lỏng một hơi!
Bởi vì việc này đại biểu cho nỗ lực một năm nay của mọi người không bị uổng phí, mọi người bảo vệ được lương thực của mình, giờ chỉ cần chia lương thực là có thể sống qua mùa đông!
Tiếp theo là tiến trình mà mỗi năm đều phải thực hiện, nộp lương thực.
Vẫn lựa chọn những người đàn ông khỏe mạnh để gánh và vận chuyển lương thực đi, biết năm nay công điểm nhất định đáng giá, Chu Dã cũng tham gia vào việc này, dùng Đại Kim Lộc chở lương thực, như thế cũng coi như công điểm của anh!
Sau khi nộp lương thực thì việc vô cùng náo nhiệt lại không phải là chia lương thực và chia tiền, vì sao?
Bởi vì còn có lợn mà các đội viên trong đội nuôi dưỡng sắp xuất chồng, chờ lợn xuất chuồng rồi đến lúc đó lại gộp vào tính cả thảy!
Ông đội trưởng chia mọi người thành hai đội, một đội phụ trách đi bán lợn, một đội phụ trách đi cày ruộng trồng lúa mì cho vụ đông.
Chu Dã xung phong đi bán lợn.
Vẫn là câu nói kia, chỉ cần không để anh phải dốc sức làm ruộng, những việc khác anh sẽ tranh làm, chẳng sợ công điểm của việc đưa lợn đến công xã không thể so với công điểm kiếm được khi cày ruộng.
Nhưng lần thu hoạch vụ thu này làm cho anh mệt chết, có để anh đi chơi anh cũng không đi nổi.
Trong lúc đi đưa lợn, anh cũng nhìn thấy lợn trong đại đội mình rất mập.
“Ông đội trưởng, nếu là lợn của chúng ta đưa tới công xã, chỉ sợ nơi đó sẽ phải ầm ĩ.” Chu Dã nói.
Đương nhiên ông đội trưởng cũng vô cùng hài lòng.
Tuy rằng có một ít nhà bởi vì muốn làm ruộng nên nuôi lợn không được tỉ mỉ, lợn không mập lắm, nhưng cũng có rất nhiều nhà nuôi lợn béo tốt mập mạp.
Ví dụ như lợn trong nhà Đại Hải, chị Đại Sơn và mấy người khác, ai cũng đạt tới tiêu chuẩn lợn hạng ba có thể xuất chuồng, chính là một con lợn đạt trọng lượng từ sáu mươi lăm cân trở lên.
Không chỉ có các chị này, còn có lợn nhà thím Trương.
Bởi vì thím Trương và Trương Hiểu Mai thay nhau ở nhà luân phiên chăm sóc, lợn của nhà này được nuôi tỉ mỉ, lợn lớn rất nhanh, không chỉ thường ngày cho ra rất nhiều phân mà cân nặng lại cao đến tám mươi cân.
Tiêu chuẩn của lợn cấp hai là từ bảy mươi lăm cân trở lên, cho nên lợn này của nhà thím Trương là lợn cấp hai, một cân thịt bán được với ba hào!
Nếu như tính theo công điểm thì sẽ cao hơn không ít.