Ăn cơm xong, Chu Dã lấy bình sưởi ra.
“Mợ út xem tụi con mua gì về cho mợ này.”
“Đây là bình sưởi à?” Mợ út nhìn thử rồi hỏi.
Chu Dã ngạc nhiên: “Sao mợ út biết?”
Mợ út cười: “Hồi xưa mợ từng thấy thứ này rồi, đây là đồ cũ hả?”
Chu Dã gật đầu: “Cháu không biết thứ này là gì, vợ cháu muốn mua nên chuyện đầu tiên tụi cháu làm khi lên tới thành phố chính là đi mua chiếc bình sưởi này.”
“Năm nay, áo bông của mợ đã được thay bông chần mới, hơn nữa, mợ còn có chăn bông và nệm, vậy là đã ấm lắm rồi, đâu có lạnh gì đâu mà cần phải mua thứ này.” Mợ út quở trách cháu dâu.
Bạch Nguyệt Quý đã thay bông mới cho chiếc áo chần bông của mợ út. Chiếc áo đấy của mợ út đã cũ lắm rồi, bông cũ không còn giữ ấm được nữa.
Dù có đem bông cũ đi đánh tơi lên thì cũng không thể dùng tiếp được nên Bạch Nguyệt Quý kiếm một tấm vải cũ, tận dụng số bông cũ này may áo bông cho Sư Tử mặc.
Lúc Sư Tử còn nhỏ thì có thể cho nó vào nhà, ngủ trên giường đất, nhưng giờ nó đã lớn rồi, chiếc ổ chó mà Chu Dã làm cho nó đặt ở cửa ra vào mới là chỗ ngủ của nó.
Chiếc áo chần bông của mợ út thay bông mới xong là không cần phải mua áo mới nữa mà vẫn ấm áp.
“Không lạnh cũng phải đề phòng một chút ạ.” Bạch Nguyệt Quý cười một tiếng: “Có thứ này thì ban đêm chắc chắn sẽ ấm áp. Tối nay mợ dùng thử xem sao nhé.”
“E là món đồ cũ này cũng không rẻ đâu, tụi cháu mua hết bao nhiêu vậy?”
“Có bao nhiêu đâu ạ, vốn tụi cháu định mua cả cho cậu út một cái nhưng vì hai cái còn lại bị hư mất rồi, chỉ còn lại mỗi cái này là vẫn còn tốt thôi.” Chu Dã nói.
“Cậu út của cháu không cần thứ này đâu.” Mợ út lắc đầu: “Bên kia có giường lò mà, sao mà lạnh được.”
Lúc này, chị Đại Sơn cầm mũ lông thỏ và bao đầu gối sang.
“Bọn em về đúng lúc lắm, xem thử mũ và bao đầu gối chị làm xem thế nào.” Chị Đại Sơn cười nói.
Bạch Nguyệt Quý đưa da thỏ cho chị Đại Sơn, nhờ chị ấy may giúp mũ và bao đầu gối.
Mợ út, cậu út, Đâu Đâu và Đô Đô, mỗi người đều được may cho một chiếc mũ, còn bao đầu gối thì chỉ may cho mình cậu mợ.
Cô và Chu Dã không may gì cả vì không đủ da.
“Tay nghề của chị đúng là không thể chê vào đâu được.” Bạch Nguyệt Quý cầm lên xem, không nhịn được khen.
Chị Đại Sơn cười: “Đây là lần đầu tiên chị làm mấy thứ này, chị chỉ may theo bản vẽ của em thôi, công nhận là thứ này mới lạ thật đấy. Chỗ da còn lại chị cũng lấy may cho mẹ chị một cái, chắc chắn là ấm lắm.”
Chị Đại Sơn đứng nói chuyện một lúc rồi về.
“Sao lại may cả mấy thứ này vậy?” Mợ út cười hỏi.
“May từ da của nhà mình đấy ạ, cháu thuộc da xong đưa cho người ta làm. Năm ngoái cháu không nghĩ đến chuyện này, chứ không thì đã làm từ năm ngoái rồi. Để cháu đội nó lên cho mợ, mợ xem có hợp không nhé.” Bạch Nguyệt Quý cười nói.
Mợ út bèn để cô đội chiếc mũ này lên đầu mình, kích cỡ to nhỏ rất vừa vặn. Thấy vậy, bà ấy không nhịn được khen: “Chiếc mũ này ấm thật đấy.”
“Vậy tối nay mợ đội nó đi ngủ nhé.” Bạch Nguyệt Quý đưa chiếc bao đầu gối cho mợ út: “Trời lạnh phải chú ý bảo vệ đầu gối, đi hai chiếc bao đầu gối này vào là không sợ đầu gối bị lạnh nữa.”
Mợ út sờ chiếc bao đầu gối, nói: “Hồi xưa, mợ chỉ từng trông thấy thứ này ở gia đình giàu có.”
Hồi còn nhỏ, mợ út từng đi làm thuê nên đã từng thấy bà cụ của gia đình giàu có đó dùng thứ này.
Bạch Nguyệt Quý đưa chiếc mũ và cặp bao đầu gối còn lại cho Chu Dã: “Nhân lúc trời chưa tối, anh mang chúng qua cho cậu út đi.”
Chu Dã bèn chạy đi đưa mũ da thỏ và bao đầu gối cho cậu út của anh.
Cậu út Cố nói: “Cháu mua mấy thứ này cho cậu làm gì, cậu có lạnh đâu.”
“Cậu à, ai rồi cũng đến lúc có tuổi thôi, hồi xưa cậu không thấy lạnh nhưng không có nghĩa là hiện tại cậu vẫn chịu được lạnh. Đội cái mũ này giúp giữ ấm đầu và tai đấy ạ.” Chu Dã đội mũ lên cho cậu út.
Cậu út Cố để yên cho anh đội nó cho mình rồi hỏi: “Thế cháu mua hết bao nhiêu tiền?”
“Không tốn đồng nào hết, vợ cháu thuộc chỗ da thỏ cháu mang về, sau đó nhờ chị hàng xóm may cho, cả cặp bao đầu gối này cũng vậy, chị ấy không lấy tiền nên tụi cháu cho chị ấy một ít da.” Chu Dã nói.
Chu Dã hướng dẫn cậu út cách dùng bao đầu gối rồi đi về.
Cố Quảng Hạ bùi ngùi cảm khái: “Sao con lại cảm thấy em họ còn giống con ruột của cha hơn con và Quảng Thu nhỉ.”
Cậu út Cố hút một hơi thuốc, liếc anh ấy một cái, nói: “Em họ con bảo là sau này nó cũng sẽ phụng dưỡng cha lúc về già đấy.”
“Thế sao được, đã có con và Quảng Thu rồi mà.” Cố Quảng Hạ vội vàng nói.
Vợ Quảng Hạ giả bộ loay hoay bận rộn ở bên ngoài nãy giờ, nghe vậy nói ngay: “Sao lại không được chứ? Dạo này mẹ qua đó trông con cho cậu ấy mà, mà mẹ chỉ là mợ của cậu ấy thôi đấy, ngay cả mẹ ruột cũng chưa chắc đã làm được vậy đâu. Mẹ em chưa bao giờ đi trông con cho chị dâu luôn. Sau này, hai người họ lo phụng dưỡng lại mẹ chẳng phải là chuyện bình thường hay sao?”
“Em...”
“Thích cãi nhau thì về phòng mà cãi nhau.” Cậu út Cố không thích nghe vợ chồng họ cãi nhau bèn nói luôn.