Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức ( Dịch Full )

Chương 322 - Chương 322 - Hối Hận

Chương 322 - Hối Hận
Chương 322 - Hối Hận

“Đều là đồ ở trong nhà mình, cháu cứ tự nhiên.” Mẹ Thái Sơn cười nói.

Chu Dã uống trà gừng táo đỏ, cảm thấy khá ngon nên lập tức hỏi mẹ Thái Sơn cách làm như thế nào, để lúc về anh cũng bảo mợ út của anh làm.

Tất nhiên mẹ Thái Sơn cũng không keo kiệt mà nói cho anh biết. Lý Thái Sơn nói: “Anh Dã. Anh cũng không nên uống nhiều, rất dễ bị bốc hoả.”

Chu Dã nói với anh ta: “Mấy ngày nữa, chúng ta cùng nhau đi vào núi, đi mấy ngày.”

Sao Lý Thái Sơn có thể không đồng ý chứ.

Mẹ Thái Sơn nói: “Cháu còn muốn đi cùng nhiều người như vậy sao?”

“Nhiều người thì sẽ an toàn hơn.” Chu Dã khẽ gật đầu.

Nếu có thể Chu Dã cũng muốn đi một mình vào núi, nhưng đi sâu vào trong núi cũng không phải là chuyện nhỏ. Núi sâu, động vật hoang dã to lớn cũng rất nhiều, và còn có một số thực vật có độc nữa. Thật sự nếu có chuyện gì xảy ra, kêu trời trời không biết. Có nhiều người đi cùng dù phải chia lợi nhuận nhiều hơn nhưng có nhiều người thì sẽ an toàn hơn.

Hiện tại đã vào mùa đông, Chu Dã cũng muốn kiếm thêm một chút thu nhập, cũng để mọi người thấy rằng nguồn thu nhập của nhà anh không chỉ có từ việc đi làm đồng với từ việc viết bài của vợ anh, mà còn từ việc anh vào rừng mang về.

Như vậy, cuộc sống hàng ngày của nhà anh quá tốt, người ngoài cũng sẽ không nghi ngờ quá nhiều.

Hiện tại Chu Dã cũng không thật sự quan tâm đến chút tiền đi săn đó của mình.

“Mẹ, chuyện của chúng con, mẹ cũng đừng nói nhiều.” Lý Thái Sơn không nhịn được mà nói mẹ mình.

Mẹ Thái Sơn véo anh ta một cái, có thể kiếm được nhiều tiền ai lại không muốn chứ? Nhưng mà bà ấy cũng không nói thêm gì nữa, rốt cuộc an toàn là quan trọng nhất.

Vài ngày sau, Chu Dã, Cố Quảng Thu, Lý Thái Sơn, Lý Phong Thu, Lý Đại Sơn và Đào Ngõa Phiến lại cùng nhau vào núi lần nữa.

Sau khi quả phụ Dương nghe thấy chuyện này thì lập tức không nhịn được mà nói với Vương Nhị Anh: “Không phải quan hệ giữa anh với nhóm người Chu Dã và Lý Thái Sơn rất tốt sao? Sao anh không đi vào núi cùng bọn họ vậy?”

Vương Nhị Anh nói: “Anh đi làm gì? Anh cũng không phải không có cơm ăn. Mệt mỏi chết đi được mà cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.”

Quả phụ Dương nhìn thấy anh ta như vậy thì không nhịn được mà cảm thấy có chút bực tức.

Cô ta thật sự có chút hối hận rồi!

Cô ta còn nghĩ rằng sau khi Vương Nhị Anh sống chung với cô ta thì anh ta sẽ học hỏi Lý Thái Sơn và Chu Dã nhiều hơn chứ.

Trước kia chẳng phải Chu Dã và Lý Thái Sơn cũng không phải là kiểu người làm việc đàng hoàng như bây giờ sao?

Chính là sau khi kết hôn thì họ bắt đầu chững trạc hơn. Tất cả đều đi làm công.

Cho nên sau khi cô ta hẹn hò với Vương Nhị Anh cũng nghĩ rằng Vương Nhị Anh có thể học để trở nên tốt hơn. Như vậy không phải cô ta cũng có thể có chỗ mà dựa vào sao?

Kết quả hoàn toàn không như cô ta mong đợi.

Sau khi kết hôn, anh ta vẫn ở nhà chơi không đi làm. Cô ta còn phải đi làm công để nuôi anh ta. Như vậy thôi cũng kệ đi, anh ta còn gọi người đến đây cho cô ta.

Bề ngoài là đến đây để nói chuyện với anh ta nhưng thực tế chính là anh ta hỗ trợ canh chừng, để cô ta tiếp bọn họ!

Xong việc anh ta lập tức nói với cô ta rằng, có anh ta ở đây thì cô ta sẽ không sợ bị người ta tố cáo, bị người ta điều tra. Bởi vì anh ta là chồng cô ta nên sẽ làm chứng cho cô ta.

Quả phụ Dương cũng không biết còn có thể làm như vậy.

Hiện tại không phải làm việc nhà nông, cô ta lập tức quay lại nghề cũ, nhưng cô ta cảm thấy Vương Nhị Anh thật vô dụng.

Vốn cô ta muốn dựa vào anh ta, kết quả anh ta trực tiếp ăn không ngồi rồi ở chỗ cô ta. Chỉ là bất đắc dĩ hiện tại hai người đã là người ngồi chung một chiếc thuyền, nên cũng không còn cách nào khác.

Bởi vì một khi cô ta chia tay với Vương Nhị Anh, thì với đức hạnh này của Vương Nhị Anh, chắc chắn anh ta sẽ đi tố cáo cô ta.

Với tình trạng như thế này, cô ta sợ nhất là bị người khác tố cáo.

Cho nên cô ta chỉ có thể bỏ qua như vậy.

“Em chỉnh trang lại một chút đi. Người đàn ông lần trước đến đây nói em khá hôi.” Vương Nhị Anh nhắc nhở cô ta.

“Chê em hôi cũng không bằng anh ta không có sức!” Quả phụ Dương tức giận nói.

Vương Nhị Anh nói: “Em nói như vậy thì sau này ai bằng lòng tới đây? Chúng ta buôn bán lâu dài, thế nên em trang điểm cho bản thân tốt một chút.”

Quả phụ Dương hít một hơi, không quan tâm đến anh ta mà đi thẳng đến khu tập thể thanh niên trí thức nữ để tìm Dương Nhược Tình.

Gần đây tâm trạng của Dương Nhược Tình vô cùng tốt, cảm giác có chút xinh đẹp hơn giống như hoa đào.

Quả phụ Dương đã gặp vô số người nhìn thấy cô ta như vậy, ngạc nhiên một chút rồi nhỏ giọng nói: “Em gái, em nói cho chị nghe, có phải em đã cho thanh niên trí thức Đặng rồi hay không?”

Bình Luận (0)
Comment