Đô Đô thấy thế cũng chỉ có thể mở miệng cho mẹ đánh răng, sau khi xong mới ăn bữa sáng cùng anh, mười phần gấp không chờ nổi há miệng để bà nội họ cho ăn.
Mợ út cười đút một miếng, nói: “Đúng là đánh răng rồi có khác, hàm răng nhỏ rất trắng sáng.”
“Tuy rằng bây giờ mới đang mọc răng sữa, nhưng mà cũng phải bảo vệ tốt, nếu không thì chưa đến lúc thay răng sẽ bị đục hết.” Bạch Nguyệt Quý nói.
Mợ út không hiểu mấy thứ này, đứa trẻ con trong thôn nào cũng không đánh răng, chờ lớn lên mới có thể đánh răng.
Như thế vẫn là biết vệ sinh cá nhân, có không ít người còn chả thèm đánh răng.
Trước kia một ngày mợ út chỉ đánh răng một lần, nhưng mà sau khi đến bên này, bà cũng làm theo cả nhà, buổi tối trước khi đi ngủ đánh răng một lần nữa, nhưng đúng là cảm giác khá tốt, buổi sáng ngủ dậy miệng cũng không có mùi gì khác thường.
Đại khái cũng là ở chỗ này sạch sẽ đã quen, không phải lần trước bà đã trở về ở nhà mấy ngày sao, buổi tối cậu út Cố không đánh răng, buổi sáng nói chuyện với bà thì suýt nữa cái mùi đó làm cho bà nôn hết bữa cơm tối qua ra.
Vì thế bà cũng yêu cầu cậu út Cố bắt đầu đánh răng cả buổi tối, cậu út Cố đều nhịn không được mà nói thầm bà học được tật xấu này ở đâu ra vậy?
Mỗi ngày buổi sáng ông đều đánh răng đã đánh bại 90% bạn cùng lứa tuổi rồi, còn yêu cầu ông buổi tối cũng phải đánh răng một lần.
Nhưng mà dưới sự kiên trì của mợ út, cậu út Cố vẫn làm theo là được, chính là nói thầm phí kem đánh răng……
“Tiểu Dã mang theo không ít đồ vật trở về, trứng gà gì đó mợ đã sắp xếp xong rồi, những thứ khác như đường hay bột, đợi lát nữa cháu lấy về để vào trong phòng đi.” mợ út quay sang nói.
Bạch Nguyệt Quý gật đầu, chờ cơm nước xong, lại qua đây xem đồ vật Chu Dã mang về.
Vật tư mà Chu Dã mang về cũng không khác quá nhiều so với mọi khi.
Thời đại này trừ những vật tư đó, muốn cái khác cũng không dễ dàng.
Nhưng mà Bạch Nguyệt Quý cất hết mấy gói đường đi, còn cả diêm và xà phòng thơm, mấy ngày nay Chu Dã đã mang về không ít đồ dùng, cô cũng cất vào một chỗ.
Còn lại chính là mấy thứ như gạo và mì, trứng, thịt, mợ út đã sắp xếp xong.
Buổi tối ngày hôm sau khi Chu Dã mang vật tư về thì tuyết rơi.
“Năm nay tuyết rơi sớm hơn nửa tháng so với năm trước.” Mợ út nói.
Năm ngoái phải đến tháng 12 thì tuyết mới rơi, năm nay lúc này mới giữa tháng 11, trận tuyết này đã rơi xuống rồi.
“Năm nay nhìn xem có vẻ lạnh hơn năm ngoái.” Chu Dã cũng nói: “Chúng ta hầm thịt dê đi, xong rồi cháu đưa qua chỗ cậu út.”
“Thịt lợn rừng còn chưa ăn hết đâu, đợi mấy ngày nữa lại hầm.” Mợ út nói.
Nhiều thịt lợn rừng như thế, tuy rằng ăn thoải mái không tiết kiệm gì, nhưng cũng còn dư lại một ít.
Vì thế chờ đến khi ăn xong hết tất cả thịt lợn rừng, lại đợi thêm hai ngày để bụng ổn định lại, lúc này mới bắt đầu nấu canh thịt dê cẩu kỷ.
Sau khi hầm xong, Chu Dã lập tức đưa sang cho cậu út Cố một phần, dùng hộp đựng trái cây để đựng.
Cố Quảng Hạ cảm thấy có chút ngượng ngùng, bởi vì anh ấy không hiếu kính cha mẹ được nhiều thứ tốt, trừ sau khi thu lương thực thu xong có đưa qua một ít lương thực, đương nhiên còn có một chút tiền thì không có gì khác.
Thật ra thì anh cũng không thể ăn thịt được. Ngược lại là em họ và Quảng Thu, trước kia đưa tặng thịt lợn rừng tới đây, hôm nay lại tặng thịt dê qua đây hiếu kính.
Nếu như so sánh với em họ, người làm con trai như anh ấy thật không ra sao.
“Anh Quảng Hạ, chúng em tự hiếu kính riêng thôi.” Chu Dã lập tức nói với anh ấy.
Cố Quảng Hạ bật cười, “Chẳng lẽ tôi còn có thể ngăn cản chú à.”
“Tự các cháu ăn là được rồi, cứ đưa đến đây làm gì.” Cậu út Cố nói.
Chu Dã để cho Cố Quảng Hạ đi phòng bếp cầm chén đũa, đem canh thịt dê cẩu kỷ canh ra: “Đem đến đây rồi thì cậu cứ ăn là được, quản nhiều thế làm gì? Cậu già rồi phải dưỡng tốt thân thể, sau này còn có rất nhiều phúc để cho cậu hưởng chứ.”
Cậu út Cố đều bị lời anh nói làm cho bật cười, nói: “Để cho mợ cháu về nhà là được, sao phải ở bên đó.”
“Chẳng lẽ cậu đang nhớ mợ rồi hả? Hay là cậu đi qua nhà cháu ở tạm vài ngày?” Chu Dã hỏi.
Cậu út Cố lườm anh một cái: “Chờ đến sang năm cháu đi làm ruộng, đến lúc đó lại qua ở cũng không muộn.”
“Không được đâu, cháu phải đọc sách học tập, phải có mợ út trông Đâu Đâu và Đô Đô, nếu không cháu làm gì có thời gian học hành, hai anh em này có tinh lực tràn đầy vô cùng, trừ lúc ngủ trưa thì có thể lăn lộn cả một ngày.” Chu Dã nói.
“Cháu đọc sách gì?” Cậu út Cố ăn một miếng thịt dê, cũng không biết cháu dâu nấu thịt dê này kiểu gì, chẳng có một chút vị tanh nào cả, ăn vô cùng ngon, canh cũng dễ uống, nhìn anh nói: “Cũng có tuổi cả rồi, vợ cháu còn sinh cho cháu hai đứa bé rồi, còn lo lắng không nói chuyện được với nhau?”