Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức ( Dịch Full )

Chương 362 - Chương 362 - Chịu Phạt Đúng Tội

Chương 362 - Chịu Phạt Đúng Tội
Chương 362 - Chịu Phạt Đúng Tội

Dương Nhược Tình là kiểu tính cách gì? Làm sao có thể chịu đựng được chuyện này.

Cái bà già đó dựa vào cái gì mà chướng mắt với cô ta? Chỉ là một bà bác biết mỗi chuyện loanh quanh nhà bếp mà thôi!

Trên đường trở về cô ta đã cãi nhau không nhỏ với Đặng Tường Kiệt, hơn nữa Mã Quyên còn nói cho cô ta, nếu để người nhà chồng biết còn chưa kết hôn đã có em bé, chỉ sợ càng muốn chèn ép cô ta và trong xó xỉnh.

Cho nên nhất thời nóng đầu, cô ta đã nghe theo Mã Quyên nói, mang theo Mã Quyên đi lên núi, sau đó quyết tâm lăn xuống dưới.

Thật sự đã làm mất đứa bé trong bụng.

Cô ta cũng không biết lúc ấy mình đã nghĩ như thế nào, chỉ cảm thấy chính mình đã mất đi một thứ rất quan trọng.

Bởi vì cô ta quá xúc động, trực tiếp bỏ đứa bé này đi, đây là đứa bé mà Đặng Tường Kiệt vô cùng chờ đợi, trong lúc không có ai, anh ta đã từng nói, tỏ vẻ rất chờ mong đứa bé ra đời.

Cho nên biết cô ta tự ngã để cho đứa bé không còn, mãi cho đến hiện tại anh ta vẫn không chịu tha thứ cô ta.

Lúc đầu Dương Nhược Tình cũng có chút áy náy, nhưng sau lại thấy tức giận.

Cô ta biết bản thân mình xúc động, nhưng cũng là do bị người phụ nữ Mã Quyên độc ác kia ác xúi giục, nhưng tại sao cô ta lại làm như vậy? Còn không phải bởi vì nhà họ Đặng không cho cô ta đủ cảm giác an toàn hay sao?

Nếu lúc ấy trở về, nhà họ Đặng có thể làm cô ta vừa lòng, tại sao cô ta lại trực tiếp bỏ đứa bé đi để biểu thị quyết tâm của mình chứ?

Một cây làm chẳng nên non, dựa vào cái gì mà lại đổ tất cả lỗi sai lên trên đầu cô ta!

Mà ở thời điểm cô ta yếu ớt nhất, thế mà anh ta không hề đến thăm cô ta, là ai đã khiến bụng cô ta to lên? Còn không phải do anh ta, cuối cùng lại giống như tất cả đều thành cô ta sai vậy.

Tuy tức giận nhưng đồng thời Dương Nhược Tình vẫn vô cùng buồn bã.

Bởi vì sâu trong nội tâm, cô ta vẫn rất thích anh ta.

Đặc biệt là bây giờ trời đang mưa, nguyên nhân thời tiết cộng thêm thân thể sau khi sảy thai không điều trị cẩn thận, để lại một ít bệnh cũ chưa khỏi, khiến cho Dương Nhược Tình vô cùng yếu ớt.

Ra bên ngoài bưng một chậu nước, kết quả còn bởi vì người yếu mà bất lực làm đổ, trực tiếp làm cho mình ngã ngất xỉu đi.

Sở Sương nghe được động tĩnh ra ngoài xem thì nhìn thấy cô ta ngã rạp trên mặt đất không động đậy nổi.

Cô ấy kinh ngạc, tuy rằng không muốn xen vào việc của Dương Nhược Tình, nhưng cũng không thể thấy chết mà không cứu, chỉ là một người thì không đỡ nổi.

Cô ấy vội vàng chạy qua gõ cửa phòng Mã Quyên: “Nhược Tình té xỉu rồi, cô mau tới đây hỗ trợ đỡ cô ta vào nhà.”

“Muốn đỡ thì cô đi mà đỡ, tôi không thèm đỡ cô ta, bẩn muốn chết!” Mã Quyên mở cửa ra ngoài lập tức nhìn thấy bên kia Dương Nhược Tình đang ngã vào bùn lầy, gương mặt đầy vẻ chế nhạo và châm chọc.

Kẻ đê tiện này, xem như cô ta chịu phạt đúng tội!

Từ đầu tới cuối đều đi theo kế hoạch của mình, ngu không chịu được.

Đương nhiên, đây cũng là bởi vì mình có lực nhẫn nại phi thường, lúc này mới có thể khiến Dương Nhược Tình mắc mưu.

Nếu nói lúc trước có áp lực bao nhiêu, thế thì bây giờ cô ta lại thoải mái bấy nhiêu!

Sở Sương thấy cô ta không muốn hỗ trợ cũng không có cách nào, chỉ có thể tự mình đi đỡ, nhưng một mình cô thật sự không đỡ nổi một người đang ngất xỉu.

Cô ấy lập tức chạy tới cách vách gọi Đặng Tường Kiệt, Đặng Tường Kiệt vừa nghe đã không nói hai lời chạy ra thì nhìn thấy dáng vẻ thê thảm kia của Dương Nhược Tình.

Trong lòng lập tức cảm thấy đau xót, cũng không nói hai lời ôm Dương Nhược Tình về trong phòng của mình ở khu tập thể của thanh niên trí thức nam.

Mã Quyên chính mắt nhìn thấy tất cả chuyện này quả thực là tức muốn rách cả mí mắt!

Mã Quyên không ngờ Dương Nhược Tình đã thành như vậy mà Đặng Tường Kiệt vẫn còn yêu cô ta, thấy dáng vẻ cô ta giả vờ ngất xỉu thì lại không màng tất cả như thế!

Khi Dương Nhược Tình từ từ tỉnh lại thì đã là đêm khuya, trong phòng thắp một ngọn nến, mà ở bên cạnh cô ta là Đặng Tường Kiệt đang ngủ.

Cô ta vừa động đậy Đặng Tường Kiệt đã tỉnh, mở mắt mang theo buồn ngủ nói: “Tỉnh rồi à? Đã đói bụng đúng không, dậy ăn một chút gì đi.”

Nhìn thấy anh ta dịu dàng như thế, nước mắt Dương Nhược Tình trực tiếp rơi xuống.

Vốn dĩ cô ta đã có một gương mặt đẹp, hiện giờ lại tiều tụy và bất lực như vậy, đương nhiên khi khóc lên vẫn rất xinh đẹp, khiến cho người ta thương tiếc.

“Chẳng phải anh không cần em nữa sao, anh đối xử tốt với em như thế để làm gì!” Cô ta quật cường lại mạnh miệng mà nói.

Đặng Tường Kiệt hôn cô ta: “Được rồi, không náo loạn nữa, chúng ta cứ căng thẳng như thế không chỉ có em khó chịu, anh cũng khó chịu.”

Bình Luận (0)
Comment